DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con
Chương 300: Mắc ị

Đối phương quay đầu lại nhìn cậu cười nói: “Hỏi vấn đề đơn giản như vậy, thật sự là ngu ngốc.”

Đây được cho là trường tiểu học quyền lực nhất ở trung tâm thị trấn, nhưng có vẻ như nó không quyền lực như lời đồn.

“Thầy ơi, bụng em đau quá, em muốn ị.”

“Sao đứa nhỏ này lại làm nhiều chuyện thế?”

Chu Trạch Hàn lập tức “Phốc-bịpppp-” đánh rắm liên tiếp hai tiếng, người đàn ông sợ đến mức lập tức đổi lời, một tay khua mũi, một tay mở cửa kính ô tô nói: “Thằng nhóc này, đừng’ Đừng ị lên xe, Lão Vương, tìm nơi nào dừng lại.”

Người đàn ông lái xe thận trọng nhìn xung quanh và dừng lại khi thấy xung quanh không có chiếc xe nào.

Chu Trạch Hàn lập tức nói: “Thầy, em không có giấy.”

Sắc mặt của hai người đàn ông đều tái xanh: “Tên nhóc này còn muốn dùng loại giấy nào đây? Không thể hái hai chiếc lá trên cây được sao?”

Chu Trạch Hàn cau mày chán ghét nói: “Không được, bẩn thỉu.”

Nói xong, cậu nhìn trái nhìn phải, nhặt cuốn sổ bên cạnh lên, xé hai mảnh giấy rồi nói: “Em dùng cái này.”

Hai người vẫy tay ý bảo cậu nhanh lên.

Chu Trạch Hàn ôm bụng xuống xe, đi theo người đàn ông sang một bên để đại tiện.

Xung quanh chẳng có gì cả, chỉ là một con đường bị hỏng.

Nó nhìn quanh, vặn vẹo mông ngồi xổm xuống, thấy người đàn ông đi tới liền nói: “Thầy, tránh xa em ra, phân của em thối lắm.”

Sau đó, cậu xì hơi thêm vài lần nữa.

Người đàn ông dừng lại, lập tức quay người bước đi: “Nhanh lên!”

Đôi mắt của Chu Trạch Hàn lóe lên khi nhìn thấy người đàn ông quay đi.



Trung tâm thị trấn.

Cảnh sát đã bắt đầu tìm kiếm.

Đã lâu lắm rồi mới xảy ra vụ buôn người, trẻ em lần lượt biến mất nhưng không nhiều, lần này nhiều đứa trẻ biến mất cùng một lúc khiến cả đồn cảnh sát bàng hoàng.

Những người do Đội trưởng Lý dẫn đầu bắt đầu tìm kiếm.

Dù không có sự giám sát nhưng chỉ có một lối thoát duy nhất là thoát khỏi thị trường.

Điều họ lo lắng bây giờ là nếu chúng rời khỏi thị trấn sẽ rất khó tìm.

Thời đại này không có sự giám sát, một khi xe rời khỏi trung tâm thị trấn, đồng nghĩa với việc những đứa trẻ này sẽ rất khó đưa về.

Ngay cả việc tìm kiếm chắc chắn cũng giống như mò kim đáy bể.

Đây là lý do tại sao nạn buôn người tràn lan trong thời đại này.

Cảnh sát đã liên lạc với tất cả các tuyến đường cho đóng cửa để điều tra.

Tuy nhiên, thời gian dần dần trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì.

Các bậc phụ huynh vốn đã xôn xao, nhất là các bạn lớp 4. Họ gần như ngất đi khi nghe tin con mình mất tích.

Ngoài các con của họ, Chu Hương Nhi, cháu gái của hiệu trưởng và Lý Hữu Tài, cháu trai của Chủ nhiệm Lý, cũng mất tích.

Toàn trường hỗn loạn.

Hiệu trưởng dường như đã già đi mười tuổi chỉ sau một đêm, còn Chủ nhiệm Lý thì quỳ xuống đất khóc kêu cha gọi mẹ.

Bà chỉ có một đứa cháu quý giá, nếu thật sự bị bắt cóc bán về quê thì làm sao sống sót được!

Sự biến mất của Tưởng Cứu và Tiểu Hàn cũng đầy kỳ lạ.

Bởi vì nhóm người mất tích rõ ràng là học sinh lớp bốn.

Nhưng tại sao Tiểu Hàn và Tưởng Cứu lại biến mất cùng bọn họ?

Sau khi Tư Niệm bình tĩnh lại, cô bắt đầu suy đoán.

Không được nóng vội vào lúc này, nếu không sẽ dễ bỏ qua những manh mối quan trọng.

Tiêu Hàn tuy rằng ngây ngô, nhưng cậu cũng không ngốc như vậy, cô đã dạy cậu không được nói chuyện với người lạ, không được ăn đồ của người lạ chứ đừng nói là đi cùng người lạ.

Nếu bị đưa đi một cách lặng lẽ như vậy, vậy những người này nhất định đã làm đứa trẻ ngất đi?

Nhưng vì có quá nhiều trẻ em mà kẻ buôn người chỉ có một chiếc xe tải.

Không có chỗ cho quá nhiều người và những kẻ buôn người không bao giờ hành động ở nơi đông người.

Từ đó có thể đoán rằng những kẻ buôn người không nhiều, chỉ khoảng hai hoặc ba.

Nhưng dù có hai ba người thì việc mang đi nhiều trẻ em như vậy một cách âm thầm và vô thức cũng gần như không thể.

Chưa kể thằng hai chỉ xin đồ ăn của người khác, nhưng nếu có người lạ cho thì cậu ta sẽ không bao giờ ăn!

Vậy chắc chắn có người đã giúp chúng làm lũ trẻ ngất nên chúng mới có thể bỏ đi nhanh như vậy.

Nói cách khác, rất có thể trong nhóm giáo viên của họ có đồng phạm.

Có lẽ cả trường chỉ có một người có thể làm ra chuyện nhẫn tâm như vậy.

Cô Từ.

Tư Niệm lập tức nhìn về phía Cô Từ.

Cô Từ đứng ở phía sau đám đông, nhìn xuống Chủ nhiệm Lý và phụ huynh đang khóc, miệng mím chặt.

Có vẻ như cô ta đang kiềm chế bản thân.

Tư Niệm siết chặt nắm đấm.

Đúng vậy, chắc chắn là cô ta.

Cô kéo Vương Tiểu Lý đang ngơ ngác bên cạnh đi ra cửa.

“Có chuyện gì vậy cô Tư?”

Tư Niệm hỏi: “Cô có biết trong khoảng thời gian này cô Từ đã xảy ra chuyện gì không? Càng cụ thể càng tốt.”

Cô nghe Vương Tiểu Lý nói cô và cô giáo Từ sống trong cùng một tòa nhà.

Thông thường khi không có việc gì làm, cô ấy sẽ phàn nàn với cô về Cô Từ.

Dù sao thì hai người họ cũng ghét nhau.

Vương Tiểu Lý nghe xong mới phục hồi tinh thần lại nói: “Hỏi cô ta, chẳng lẽ là…”

Nhận được ánh mắt của Tư Niệm, cô ấy lập tức dừng lại.

Sau khi suy nghĩ kỹ, cô nói: “Cô Từ không tốt như vậy, mặc dù phụ huynh lớp 4 yêu cầu cô ta quay lại lớp nhưng trước đây vẫn có một số phụ huynh chặn cô ta ở tầng dưới  vài ngày yêu cầu cô ta hoàn lại tiền.”

“Cô biết về trường luyện thi của Chủ nhiệm Lý không?”

Tư Niệm gật đầu.

Vương Tiểu Lý nói: “Vì chuyện ở trường học, nhà họ Lý đã đóng cửa trường luyện thi để tránh sự chú ý. Hiện tại có rất nhiều người đòi hoàn lại tiền, tôi không biết tại sao nhà họ Lý lại không muốn hoàn lại tiền. Cô Từ đã giới thiệu cho họ nên họ đến gặp cô ta để đòi hoàn lại tiền. Cô Từkeo kiệt nên đương nhiên không muốn, cuối cùng lại bị uy hiếp…”

“Đe dọa?” Tư Niệm kinh ngạc.

“Ừ.” Vương Tiểu Lý nói: “Dưới lầu có người viết sơn yêu cầu cô ta trả lại tiền, mắng cô ta. Tôi nghe nói là họ uy hiếp dùng con trai cô ta để trả nợ nếu cô takhông trả tiền.”

Họ thue người đòi nợ.

Dù sao thì cũng khá đáng sợ, bây giờ những người phía trên chúng ta đang tránh mặt cô ta vì sợ liên lụy ”.

“Cô Từ đã giới thiệu nhiều đứa trẻ trong những năm qua, nhưng nhà họ Lý không chịu trả lại số tiền lớn như vậy. Những người đó không dám động đến nhà họ Lý nên chỉ có thể tìm kiếm cô ta, cô ta chỉ có bề ngoài mà thôi. Bây giờ chồng cô ta đang gây rắc rối với cô ta. Cô ta đã ly hôn rồi…”

Vương Tiểu Lý nói chuyện không ngừng.

Nhưng nó rất hữu ích.

Tư Niệm chợt hiểu tại sao Lý Hữu Tài và con gái hiệu trưởng Chu Hương Nhi lại bị bắt cóc.

Xem ra hai đứa trẻ mà cô Từ yêu quý nhất, sẽ không ai có thể nghĩ rằng là cô ta làm.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, Lý Hữu Tài đã ghét cô ta từ cuộc thi vừa qua, ước tính sau sự việc, Chủ nhiệm Lý cũng đổ lỗi cho cô ta.

Cùng với những lần giáo huấn thường xuyên của hiệu trưởng.

Cô Từ tính tình tàn nhẫn lại không oán hận hai người thì thật kỳ lạ.

Ông chủ nhỏ đã đúng khi rời khỏi lớp 4.

Tại sao Thằng hai và Tưởng Cứu lại có liên quan.

Tưởng Cứu biến mất, Tưởng gia náo loạn!

Vốn dĩ, ông Tưởng còn chưa hồi phục sau khi người của mình mất tích, nhưng không ngờ rằng bọn buôn người lại dám bắt cóc chính cháu trai của ông, ông lập tức nổi giận và dùng sức mạnh của mình để đưa những người này ra trước công lý.

Đột nhiên, toàn bộ trung tâm thị trấn hoảng loạn.

Tin cháu trai của cục trưởng và Đám trẻ trong trường bị bọn buôn người bắt cóc ngay lập tức lan truyền đến mọi người.

Tư Niệm biết được tình hình từ Vương Tiểu Lý, ngay lập tức tìm thấy Đội trưởng Lý và những người khác đang chuẩn bị lên đường.

“Chị dâu, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giúp chị tìm được Tiểu Hàn!” Đội trưởng Lý nhìn cô, cảm thấy rất áy náy.

Đọc truyện chữ Full