DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 663: Thế Giới Vô Vực

Sau khi được người đàn ông kia nhắc nhở, những người xung quanh cũng đã nhớ ra những gì tên điên kia từng làm trước đó, tất cả đều lập tức từ bỏ suy nghĩ bất chợt nổi lên kia.

Tuy nhiên mọi người cũng rất tò mò về việc tên điên kia lại bất ngờ nghe lời một người phụ nữ như thế.

...

Trì Am không biết đến những lời đàm tiếu trong khu tụ cư đang lan rất nhanh, cô đến nhà ăn mua một ít gia vị rồi rời khỏi khu tụ cư cùng người đàn ông.

Họ đi về chỗ thấp hơn ở phía bên kia của núi Bạch Nhai.

“Nếu gặp phải động vật thì chúng ta phải trốn đi, có biết không?” Trì Am nói với người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông mặt không thay đổi nhìn cô, phát hiện cô quả thực coi mình như một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện gì, trong lòng hết sức bất mãn, đột nhiên bế cô lên rồi bắt đầu chạy.

“Này...”

Trì Am muốn mở miệng gọi anh, nhưng lập tức có một cơn gió ập vào miệng, nên cô đành phải im lặng, vòng tay qua cổ người đàn ông, vùi mặt vào trong ngực anh.

Người đàn ông chạy được một đoạn thì bất ngờ rút một chiếc còi ra, đưa lên miệng thổi.

m thanh chói tai của tiếng còi truyền đi thật xa.

Trì Am không biết anh muốn làm gì nên chỉ nằm trong ngực anh quay đầu nhìn bốn phía, mãi cho đến khi có một con chim từ phía xa đột nhiên bay đến, toàn thân cô căng cứng, phát hiện lúc này bọn họ đang đứng trên một ngọn núi, chung quanh không có chỗ trốn, vội la lên: “Tư Ngang, mau trốn đi.”

Anh vỗ nhẹ vào mông cô để làm cô thả lỏng.

“Tư Ngang!” Trì Am thẹn quá hoá giận, sao anh có thể đánh mông cô vậy.

Người đàn ông ghét bỏ cô quá ồn ào, vì vậy liền đặt cô xuống, ôm mặt bịt miệng cô lại.

Hai mắt Trì Am trợn tròn, phát hiện chim đã bay tới trên bầu trời trên đầu, đổ bóng xuống hai người họ, dường như chỉ trong tích tắc là con chim đó có thể lao xuống với tốc độ máy bay và nghiền nát hai người họ thành chả thịt.

“Kéc…!”

Tiếng kêu của đại bàng, loài vua trên bầu trời, vang lên ngay bên tai, đinh tai nhức óc.

Người đàn ông buông cô ra, vỗ nhẹ vào lưng cô rồi vòng tay ôm eo cô đi về phía trước.

Trì Am cứng đờ nhìn con chim săn mồi to lớn đáp xuống cách đó không xa, nó to lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đứng ở đó mà cái bóng kéo dài đến mức dường như hai người đang giẫm lên bóng nó để đi về phía trước, khi đi đến dưới người nó, cô mới thấy họ còn không cao bằng chân của nó.

Khi họ đến gần, con đại bàng ngồi xổm xuống, dang rộng đôi cánh rồi rũ xuống như tư thế ấp trứng.

Mặc dù tư thế này vẫn còn rất có cảm giác áp bức, nhưng ít nhất thì cũng cho phép con người chạm vào lưng của nó. Sau đó cô thấy người đàn ông nắm lấy eo cô, giẫm lên cánh chim leo lên trên lưng nó.

Con đại bàng lại cất tiếng kêu, đứng dậy, sải cánh bay lên trời.

Trì Am không kịp chuẩn bị đã bị gió tạt vào mặt.

Người đàn ông ôm cô vào lòng, hơi nghiêng người chắn gió cho cô, bảo vệ cô không bị gió lớn thổi bay.

Giờ đã là độ cao mấy ngàn mét trên bầu trời.

Đến bây giờ Trì Am vẫn ngơ ngác không hiểu tại sao anh lại có thể sai khiến đại bàng, cô muốn mở miệng nói chuyện nhưng ngay khi cô vừa mở miệng thì gió đã tràn vào miệng, cuối cùng đành phải vùi mặt vào ngực anh.

Con đại bàng bay qua núi cao, bay qua rừng rậm, bay qua thảo nguyên cuối cùng cũng dừng lại.

Nó cúi xuống như lúc đến, ngồi xổm người, đôi cánh dang rộng, để hai người có thể trượt xuống đất từ trên cái cánh của nó.

Tư Ngang đưa tay vỗ nhẹ vào cái đầu đang rũ xuống của nó rồi cho phép nó đi chơi.

Sau khi đại bàng bay đi, Trì Am vẫn còn hơi ngơ ngẩn, cô vươn tay ấn mái tóc bị gió làm bay lên của mình, quay lại nhìn anh, hỏi: “Anh có thể điều khiển đại bàng sao?”

Người đàn ông quay đầu nhìn cô, mặt không cảm xúc, như thể anh không hiểu cô nói gì.

Trì Am kiên nhẫn lặp lại vài lần rồi anh mới chậm rãi trả lời: “Anh thuần phục nó, nó không nghe lời thì sẽ đánh đến khi nó nghe lời thì thôi. Anh cần một phương tiện đi lại, nó rất phù hợp, không phải sao?”

Má nó, anh điên chỗ nào? Rõ ràng rất bình thường, hơn nữa còn xảo quyệt đến mức học được cách thuần hóa đại bàng, đi nhanh hơn bất cứ ai khác. Dù có bị lưu đày tới thế giới này thì anh vẫn có thể sống tốt.

Trì Am không nói nên lời, cô thật sự quá non.

Trì Am miễn cưỡng tiếp nhận chuyện này, sau đó quay đầu nhìn xung quanh hỏi: “Đây là chỗ nào?”

“Không biết”. Người đàn ông trả lời rất thẳng thắn.

Anh cái gì cũng không biết, thế anh biết cái gì? Trì Am nhìn anh không nói nên lời.

Người đàn ông dường như hiểu được lời oán trách ngầm của cô: “Anh biết em sẽ thích.”

Vừa nói người đàn ông vừa dẫn cô đi về phía trước, bước vào một biển hoa, anh trực tiếp bổ nhào vào trong biển hoa, nằm xuống không chịu dậy.

Trì Am: “...”

Mẹ kiếp, động tác này không phải nên nên để cô làm sao? Tại sao cô chỉ có thể im lặng ngồi nhìn anh lăn lộn trong biển hoa chứ?

Sau khi người đàn ông lăn một hồi thì liền lăn đến bên cô, siết nhẹ eo cô để cô nằm trong ngực anh.

Anh vùi mặt vào cổ cô, giọng nói hơi mơ hồ: “Ở đây rất tốt, rất thoải mái, giống như Am Am.”

“Cái gì?”

Mới đầu Trì Am không hiểu ý của anh, nhưng khi phát hiện vẻ mặt anh mềm mại hơn, dường như máu trong mắt đã bớt đi rất nhiều, cuối cùng cũng nhìn kỹ biển hoa này hơn.

Biển hoa này dường như không có tận cùng, không biết là loại hoa gì, hoặc cũng có thể là loại hoa đặc trưng chỉ có ở Thế giới vô vực. Nó nở khắp núi rừng, đủ mọi màu sắc, đều cùng một chủng loại, trải dài trên mảnh đất xanh mướt, từ trên cao nhìn xuống trông hệt như một mảnh thảm hoa tươi đẹp nhất của thiên nhiên. Hương hoa thoang thoảng trong không khí, rất nhẹ, như hòa nhập với thiên nhiên, không làm cho người ta cảm thấy quá nồng nặc.

Đọc truyện chữ Full