DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 671: Thế Giới Vô Vực

Tam quan khác biệt nên phương thức làm việc cũng khác biệt, dẫn đến mâu thuẫn không thể hòa giải.

Trì Am nhìn đám người đang tức giận đến phát run mà cảm thấy hơi đau đầu, cô phát hiện tay mình cũng đang co giật, đau đến phát run.

Vừa rồi cô kéo Durer rơi xuống từ giữa không trung đã dùng sức quá mạnh, cánh tay trật khớp, đang vô cùng đau đớn.

“Em sao vậy?” Tư Ngang cúi đầu nhìn cô.

Sắc mặt Trì Am tái nhợt, cô liếm đôi môi khô khốc nói: “Tay em bị trật rồi.”

Người đàn ông trầm mặc nhìn cô một lúc, sau đó nắm tay cô, đột nhiên nghe thấy tiếng “lục cục”, anh đã bẻ lại giúp cô cánh tay bị trật khớp.

Cô đau mồ hôi lạnh ứa ra, cả người đều uể oải, được anh ôm chặt trong lòng, trong tiếng kêu của khủng long lông vũ bên ngoài, đôi môi ấm áp của anh từ từ di chuyển xuống áp vào mặt cô, đột nhiên lại cắn chặt lấy môi cô.

Trì Am kêu lên nhìn chằm chằm vào anh, sau đó lại bắt gặp một đôi mắt đỏ như máu.

“Đau phải không?” Anh khàn giọng hỏi.

Trì Am im lặng gật đầu, nếu không đau thì cô sẽ kêu lên chắc?

Anh hừ một tiếng, châm chọc: “Vừa rồi ôm một người đàn ông rất vui cơ mà, bây giờ lại đau à? Đáng đời..”

Trì Am trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.

Tư Ngôn và mấy người đến từ thế giới chiều không gian thứ ba cũng trợn tròn mắt.

Người đàn ông luôn có vẻ ngu ngơ vì đầu óc không tỉnh táo bỗng thể hiện kỹ năng trào phúng, hơn nữa còn có thể trào phúng rất có logic khiến bọn họ cực kỳ không quen, nếu không phải mắt anh vẫn còn đỏ thì họ đều cho rằng anh đã trở lại bình thường.

Trì Am yếu ớt nói: “Đó là vì cứu người mà...”

Rõ ràng là cô có năng lực, muốn cô thấy chết không cứu thì cô thật sự không làm được.

Người đàn ông muốn nói là mặc kệ người ta nhưng khi bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cô, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên không nói ra được.

Tâm trạng anh hơi cáu kỉnh, đưa tay ra che mắt cô, tâm trạng mới bình tĩnh lại được. Sau đó anh lại nhìn quanh tìm người đàn ông vừa được Trì Am cứu, thấy anh ta cũng đang ôm tay trốn trong góc, khuôn mặt tái nhợt thì liền hiểu ra anh ta cũng đã bị thương vì cú ngã đó.

Anh hung dữ trừng mắt nhìn đối phương, quyết định sau này phải theo dõi sát sao người đó, không để anh ta ngấp nghé Am Am của mình được.

Durer bị cặp mắt kia nhìn mà thấy tê cả da đầu, nếu không phải đau đớn giúp anh ta chuyển hướng chú ý thì người bình thường khó có thể chịu được áp lực như vậy. Anh ta cười khổ trong lòng, những người ở thế giới chiều không gian thứ ba này thật sự rất đáng sợ, nghe nói người bị điên tên là Tư Ngang này có địa vị rất cao ở đó, bị đưa vào Thế giới vô vực mà còn có nhiều người được phái đi theo để chăm sóc như vậy.

Một người như vậy mà... Trì Am thực sự định ở bên cạnh sao?

Đang nghĩ ngợi thì lại thấy người đàn ông đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của người đang ôm trong lòng.

Trong hoàn cảnh như vậy mà người này còn có tâm trạng đi làm loại chuyện đó, những người xung quanh đang run như cầy sấy nhìn thấy vậy thiếu chút nữa thì bùng nổ vì tức giận, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đỏ như máu đầy điên cuồng của anh thì họ lại héo rũ.

Đám người Tư Ngôn cũng im lặng nhìn trời nhìn đất, chỉ không nhìn hai người, tránh khỏi bị kích thích.

Show ân ân ái ái gì vậy chứ, khiến cẩu FA kích động không thôi.

Liên tục đợi hơn nửa ngày, thấy trời chiều đã ngả về tây mà đám khủng long lông vũ vẫn không có ý định rời đi, một đám người bị vây trong một khoảng đất run rẩy cả người nhưng lại không có ai có can đảm đi ra ngoài.

“Phải… phải làm sao đây?” Một kẻ nhát gan không nhịn được hỏi lại: “Chẳng lẽ chúng ta sẽ bị đám khủng long lông vũ này nhốt ở đây cho đến chết đói sao?”

“Có lẽ là không, khủng long lông vũ cũng phải đi kiếm ăn chứ.”

“Sau khi khủng long lông vũ ăn no thì nửa tháng cũng không ăn nữa.” Có người bình tĩnh nói.

Nghe vậy, cả đám người càng thêm tuyệt vọng. Khủng long lông vũ có thể không ăn nửa tháng nhưng họ không thể chịu đựng trong thời gian dài như vậy.

Nghĩ tới đây, họ lại không khỏi lại oán hận việc Tư Ngôn đã để họ mang thịt khủng long về, trong cơn tuyệt vọng con người sẽ vô thức chọn cách quên đi nỗi kinh hoàng của người khác và chỉ muốn trút nỗi uất ức của mình ra ngoài.

Vì vậy đã có người bắt đầu quay sang nhắm vào người của thế giới chiều không gian thứ ba.

Tư Ngôn là người ăn nói khéo léo, châm chọc khiêu khích: “Mấy người chỉ biết giận chó đánh mèo thì làm được cái gì? Giận chó đánh mèo sẽ chỉ chứng tỏ sự yếu ớt kém cỏi của mấy người thôi. Nếu có giỏi thì đi ra ngoài đi, mới có tí thời gian mà đã không chờ được thì còn có thể làm gì?”

“Anh nói nhẹ nhàng quá nhỉ, không phải một ít thời gian, khủng long lông vũ không cần ăn trong tận nửa tháng đấy...”

Tư Ngôn cười lạnh nói: “Mới có nửa tháng thôi mà. Chúng tôi đã tham gia chiến đấu từ năm mười tuổi, khi hành quân còn có lúc phải duy trì một tư thế suốt nửa tháng để hoàn thành nhiệm vụ đấy, cũng không ăn uống gì đâu...”

Ai muốn so sánh với những con quái vật trong thế giới chiều không gian thứ ba như mấy người chứ?

Một đám người đều âm thầm gào thét trong lòng, nếu không phải lo lắng thanh âm quá lớn sẽ thu hút khủng long lông vũ thì bọn họ nhất định đã bùng nổ rồi.

Hai bên cãi nhau vui vẻ, thời gian lại trôi đi lúc nào không biết.

Dù là người trong sơn cốc hay người đi ra ngoài trở về, hay người bị kẹt trong rừng đá thì cũng họ đều đói bụng kêu ùng ục, nhưng họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bầu trời dần tối.

Khi trời đã tối hẳn Tư Ngôn đột nhiên lại đứng thẳng dậy.

Đọc truyện chữ Full