DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 675: Thế Giới Vô Vực

Số lần giết chóc vô ích càng nhiều thì cảm xúc càng không kiềm chế được, Trì Am không muốn máu trong mắt anh đậm hơn nữa.

Người đàn ông liền hờn dỗi ngồi quay lưng với cô.

Trì Am phớt lờ anh mà đi nấu mì, mì, nồi cũng được mang từ khu tụ cư đến, trong khi nấu mì cô lẩm bẩm: “Nếu có trứng thì hay quá.”

Vành tai người đàn ông đang tức giận quay mặt vào tường hơi động, nhưng anh vẫn không quay đầu lại.

Trì Am đi hái một ít lá non trong biển hoa này rồi luộc những chiếc lá non mềm ấy, khi vớt lên chúng vẫn còn xanh. khi nấu mì thì cho vào, vớt mì ra thì cho thịt lợn kho lên trên, thế là một tô mì lớn với thịt kho và rau đã sẵn sàng.

“Tư Ngang, ăn cơm thôi, cơm xong rồi lại giận tiếp.” Trì Am chạm vào người anh.

Người đàn ông mặt không thay đổi quay lại, giễu cợt: “Em tưởng một tô mì là có thể khiến anh không tức giận nữa sao?”

Trì Am: “... Anh vui là được.”

“Còn nữa, đừng coi anh như tên điên, không cần ăn cơm, anh còn đang rất tức giận đây.” Người đàn ông nói tiếp, vươn tay cầm lấy bát đũa, gắp một miếng thịt lợn cắn vào miệng.

Trì Am bình tĩnh gật đầu: “Em biết anh có phải bị điên hay không, ai gọi anh là người điên em sẽ liều mạng với người đó.”

Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, đôi mắt híp lại vui vẻ, cuối cùng anh cũng thỏa mãn ăn hết tô mì.

Sau khi ăn xong mì, anh đi theo Trì Am đi rửa bát, vẫn tiếp tục tức giận.

Trì Am rửa sạch xoong nồi rồi chất dưới vách núi, dựng hòn đá lên che đi, duỗi người gọi người kia tới nghỉ ngơi với mình.

Người đàn ông ôm cô vào lòng, nhéo mặt cô, nói bất mãn: “Anh còn đang tức giận đấy.”

Trì Am nằm trong ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Anh thật sự rất giận em à? Giận đến mức không muốn gặp em sao?”

Vẻ mặt của người đàn ông ngây ra một lúc, rồi mặt không thay đổi nói: “... Không phải, không cho phép em rời khỏi tầm mắt anh.”

Thế là Trì Am bình tĩnh ngủ thiếp đi trong ngực anh, để mặc người đàn ông mặt không thay đổi ôm cô suy nghĩ xem có nên tiếp tục tức giận hay không.

Buổi chiều tỉnh lại, Trì Am lấy ra một chiếc túi bắt đầu đi gom hoa.

Người đàn ông nghịch trong biển hoa một lúc rồi không biết chạy đến đâu, Trì Am mặc kệ anh, tiếp tục làm việc.

Khi cô đã hái được một nửa túi hoa thì anh quay lại, ôm theo một quả trứng to bằng quả bóng rổ.

“Am Am, trứng!”

Trì Am trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Anh lấy ở đâu ra vậy?”

Người đàn ông chỉ cười mà không trả lời, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh cô hỏi: “ Am Am, em hái làm gì thế?”

Nghĩ đến sát ý của anh đối với con hươu xông vào biển hoa gặm nhấm, Trì Am liền quay đầu nhìn anh: “Không hái được à?”

“Không, em thích thì có thể hái.” Người đàn ông lại rất hào phóng với cô, anh vẫn giữ thái độ đó. Hoa là của anh, Am Am cũng là của anh, hoa mà Am Am hái cũng là của anh.

Ừm, logic này hoàn toàn không có vấn đề gì hết.

“Em muốn làm tinh dầu cho anh.” Trì Am nói.

Người đàn ông nheo mắt lại, vẻ mặt vui mừng, sau đó chăm chỉ hái hoa giúp cô khiến Trì Am dở khóc dở cười, cuối cùng cũng hiểu ra cái đức hạnh của người đàn ông này. Dù có trở nên ngu ngơ thì có những lúc tính cách bá đạo vẫn còn nguyên.

Sau khi hái được một túi hoa, cả hai ngồi trên lưng con đại bàng khổng lồ quay trở lại khu tụ cư cùng với quả trứng kia.

Trở lại khu tụ cư, Trì Am đưa túi hoa cho Tư Ngôn, hỏi: “Anh có thể làm tinh dầu không?”

Vị phó quan trên thông thiên văn dưới tường địa lý kia lập tức nói: “Được, chỉ cần có dụng cụ...”

“Ngày mai chúng tôi sẽ tìm người làm dụng cụ, làm ra nhiều tinh dầu vào, thứ này có ích cho Tư Ngang.” Trì Am giải thích, để đối phương không hiểu lầm là cô muốn dùng.

Tư Ngôn nghe nói có ích cho đại nhân nhà mình lập tức nói nghiêm túc: “Cô Trì yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.”

Với sự giúp đỡ của Tư Ngôn, Trì Am đã tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Tối hôm đó hai người làm quả trứng thành bữa tối.

Thế là những ngày tiếp theo, Trì Am không tham gia nhiệm vụ và hoạt động trong khu tụ cư mà ngày nào cũng ngồi trên đại bàng khổng lồ đi hái hoa với Tư Ngang. Không phải cô không muốn gọi Tư Ngôn đến giúp mà là con đại bàng khổng lồ không để những người này ngồi lên người mình, nó sẽ ăn thịt họ như đám côn trùng.

Tư Ngôn đã nói như vậy, có lần đại bàng khổng lồ đã suýt ăn thịt một người ở thế giới chiều không gian thứ ba. Cho đến giờ đám người Tư Ngôn cũng không dám trèo lên lưng đại bàng khổng lồ ngồi như người đàn ông nào đó.

Về phần lý do tại sao con đại bàng khổng lồ không coi cô như côn trùng mà ăn thịt thì là do Tư Ngang đã tự mình đưa cô lên.

Một tháng sau, cuối cùng Tư Ngôn cũng làm được mẻ tinh dầu chiết xuất từ hoa đầu tiên.

Tinh dầu được đóng trong chai thủy tinh, có màu hổ phách, nhìn rất đẹp mắt.

Tư Ngôn kích động nói: “Cô Trì, tác dụng của loại tinh dầu này rất tốt, mùi thơm nhưng không nồng, sau khi ngửi một lúc đầu óc chúng tôi hình như cũng minh mẫn hơn rất nhiều. Không biết cô có hái được nữa không? Chúng tôi muốn tạo ra một số sản phẩm phụ, như nến, xà phòng...”

“Không thành vấn đề!” Trì Am vỗ ngực nhận việc.

Người đàn ông kia khoanh tay ngồi một bên, mặt không thay đổi nhìn họ với vẻ bất thiện.

Tư Ngôn lập tức biết mình đã chiếm quá nhiều thời gian của Trì Am, khiến anh không hài lòng nên vội vàng dặn dò vài câu, để lại vài ngọn nến làm bằng tinh dầu rồi đi luôn.

Trì Am nhận được những thứ này thì rất vui, cười híp mắt cầm xem xét.

Hàm dưới của người đàn ông khẽ co giật, sắc mặt khó coi trừng mắt với cô.

Đọc truyện chữ Full