Lông tơ Trì Am dựng đứng, cảm giác như bàn tay lành lạnh trên cổ biến thành một lưỡi dao sắc bén.
Cô nỗ lực duy trì vẻ mặt, thành khẩn nói: “Anh yên tâm, dù phải bò thì năm năm sau em cũng bò tới. Dù sao chỉ thế giới này mới có anh. Hơn nữa, em không thích anh biến thành dáng vẻ kia đâu, em sẽ rất khó chịu.”
“Cứ để em khó chịu đấy.” Vẻ mặt Tư Ngang đầy ác liệt, còn có một loại hưng phấn không hiểu ra sao, ánh mắt tàn bạo khát máu: “Không biết vì sao, chỉ cần em khó chịu thì anh vui vô cùng!”
Trì Am: “...”
Mẹ nó, người này lại bắt đầu phát bệnh nữa rồi, mần sao đây?
…
Giống như lời Tư Ngôn nói, khi cả Thế giới vô vực chấn động, đáy lòng mọi người không hiểu sao đều xuất hiện một loại cảm xúc mãnh liệt. Tựa như trong hư vô có thứ gì nói cho bọn họ mục tiêu của mình ở nơi nào.
Nháy mắt, tất cả mọi người chạy về phía biển.
Nước biển vốn đang dịu dàng vỗ về bờ cát, khoảnh khắc nhân loại bắt đầu hành động, nước biển lại bắt đầu mãnh liệt chập chờn, sóng lớn nhấc lên cao tới nửa người, sau đó đoàn người thấy được đám cua to như khủng long trào ra khỏi mặt biển, quơ hai cái càng to đùng chạy về phía nhân loại trên bờ cát.
Những ai phản ứng nhanh nhẹn đều nhảy lên từ lâu, xông thẳng lên lưng đám cua, mượn mai cua làm điểm tựa lao về phía trước.
Trì Am và Tư Ngang cùng nhau xông lên phía trước, Tư Ngôn và mấy người thuộc thế giới chiều không gian thứ ba hộ tống hai bên, nhưng tốc độ của bọn họ vẫn kém hai người.
Mấy năm này hai người thường xuyên chạy tới biển, việc làm thường xuyên nhất là đấu trí so dũng khí với đám cua biển hung mãnh này. Vậy nên vừa thấy đám cua, hai người sinh ra phản xạ theo bản năng, nhanh như chớp tránh thoát công kích của chúng nó, len lỏi giữa các khe hở, tiếp tục nhằm thẳng đằng trước.
Tốc độ cả hai nhanh vô cùng, những người sau lưng nếu không phải bị cua biển đánh bay thì chính là bị mấy cái càng thật lớn kia cắt thành hai nửa, chết thảm vô cùng. Mà càng nhiều người học theo hai người Trì Am, nhảy lên lưng cua lao tới, không đối kháng trực diện với chúng nó.
Lúc này mọi người một lòng muốn lấy được chìa khóa, không để ý tới đám cua biển chặn đường này.
Cuối cùng cũng đi tới bờ biển, hai người không chút nghĩ ngợi nhảy vào dòng nước.
Trì Am từng sống vài chục năm trong thế giới người cá. Thế giới kia thần kỳ vô cùng, cả thế giới đều là nước biển, diện tích đất liền ít ỏi không có mấy. Như vậy cũng khiến cô học được kỹ năng nín thở thật lâu trong biển. Vậy nên vừa nhảy vào nước, cô bắt đầu nín thở chìm xuống, vuốt nham thạch xung quanh, nhẹ nhàng tránh khỏi đám cá khổng lồ trong biển.
Sau khi xuống biển, Tư Ngang và cô tách ra.
Trì Am không cảm nhận được hơi thở của Tư Ngang, cũng không biết anh bên kia thế nào, cô chỉ có thể toàn tâm toàn ý lặn xuống, sờ soạng xung quanh. Ánh sáng càng ngày càng tối, tầm mắt chịu cản trở làm cô suýt thì bị một con cá khổng lồ đâm bay.
Trì Am cẩn thận tránh đi, tiếp tục sờ soạng.
Chợt, ngón tay không biết chạm phải cái gì, tê dại như bị điện giật vậy. Trì Am vội vã rút tay về, cảm giác nguy cơ chợt dâng lên khiến cô nhanh chóng lao ra, không rảnh để ý liệu có va phải loại cá khổng lồ nào khác không.
Chờ cô lại bơi ngược lên một đoạn mới nhìn rõ thứ vừa giật cho ngón tay mình run rẩy chính là một con cá chình điện.
Con cá chình điện kia cứ như rắn khổng lồ, chậm rì rì bơi qua.
Chờ nó bơi đi rồi, Trì Am thấy giữa mặt biển tối tăm có ánh sáng xanh lục gì đó lóe lên, trong lòng mừng thầm, vội lao tới.
Trì Am lấy tay lay thứ hơi mỏng kia ra khỏi tảo biển.
Thứ này tựa một khối ngọc bích xanh biếc, bên trên là con số ‘15’ siêu vẹo, tản ra ánh sáng trong trẻo giữa nước biển. Nó chỉ to bằng ngón tay, cầm còn thấy hơi lành lạnh.
Trì Am ngạc nhiên không thôi, thứ này thoạt nhìn rất giống ngọc bài của dân tu tiên.
Vừa bắt được thứ này, Trì Am cảm thấy trong đầu nhiều hơn thứ gì đó, rất giống con số. Cô lập tức xác nhận đây chính là chìa khóa mình cần. Cô nắm chặt nó trong lòng bàn tay, bơi ngược lên trên.
Xung quanh sáng dần lên, Trì Am toàn tâm toàn ý ngoi lên phía trên, mãi tới khi lại cảm giác được nguy hiểm, cô lập tức uốn người, tựa một con cá trơn trượt trong nước, hai chân đong đưa lao về một bên.
Trì Am thấy Lạc Khả lơ lửng trong nước biển, giữa mấy ngón tay kẹp ngân châm loe lóe ánh sáng lạnh. Vừa rồi cô ta xuất hiện sau lưng cô, rõ ràng là muốn đánh lén.
Phát hiện cô tránh thoát, Lạc Khả cũng không hết hy vọng, lại xông lên, ngân châm trong tay đâm thẳng về phía mặt cô.
Trì Am tung chân đá văng cô ta, nước biển khiến lực tấn công của cô giảm bớt.
Lạc Khả không hề từ bỏ, vẫn bò lên, không biết có phải gương mặt búp bê đáng yêu kia nhịn thở quá lâu hay không mà trở nên dữ tợn hơn nhiều, hai mắt tràn ngập tơ máu tựa như ác quỷ. Tốc độ của cô ta nhanh khủng khiếp, như một loại sinh vật sinh trưởng trong nước, nhoáng cái lại tới trước mặt Trì Am.
Trì Am có chút tức giận, nắm tóc cô ta, đang định nắm cổ cô ta thì có dòng khí đánh sâu vào từ mạn bên, đập thẳng vào lưng Lạc Khả. Lạc Khả há miệng phun ra một búng máu, cả người bị đẩy đi thật xa, mãi tới khi khuất khỏi tầm mắt.
Trì Am quay đầu đã thấy người đàn ông tuấn tú như thần biển cả trôi nổi giữa nước biển xanh biếc, chỉ là lúc này hai mắt anh đỏ tươi dữ tợn, tính ra cũng không giống thần biển, mà giống quái biển hung tàn hơn.
Trì Am: “...” Sao lại phát bệnh nữa rồi?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 687
Chương 687