DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 705

Trì Tinh thở hồng hộc đầy nặng nhọc, hai mắt hằn tia máu, ngóng nhìn về hướng thành Thiên Ma, khí thế toàn thân không ngừng dâng lên, đồ vật trong phạm vi nửa trượng xung quanh đều nổ tung hóa thành mảnh vụn, y hệt như đã bị ý thức của bản thân chi phối.

Trì phu nhân hoảng sợ, phát hiện nàng ta đã có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, trong lòng thầm lo lắng nhưng cũng không dám lại gần, chỉ có thể lo lắng suông nói: “Tinh Nhi, Tinh Nhi, con tỉnh lại đi!”

Mãi sau, khí thế trên người Trì Tinh mới hạ xuống trở về bình thường.

Sau đó nàng ta cười lên đầy quái dị, quay đầu nhìn về phía Trì phu nhân, nói: “Nhưng không sao, lần này ma đầu kia trốn không thoát đâu.”

“Cái gì?” Trì phu nhân không biết lời của nữ nhi là có ý gì.

Trì Tinh cười khẩy, vuốt tóc rối bên cạnh gò má, đôi mắt đã khôi phục vẻ tỉnh táo, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo hờ hững, có chút nào giống người mất khống chế lúc trước.

Nàng ta trấn an nương vài câu, bảo người gọi Tương Kính tới.

Tương Kính không biết thành chủ phu nhân và Ngũ tiểu thư mời hắn ta qua để làm gì, sau khi hành lễ với hai người thì chắp tay cung kính chờ.

“Tương Kính, từ sau khi Thất muội muội được đưa đến thành Thiên Ma, đến nay chúng ta chưa được nói với muội ấy đôi câu vài lời nào cả, cũng không biết bây giờ muội ấy như thế nào, cuộc sống ở thành Thiên Ma khỏe không, ngươi có thể nói một câu cho chúng ta biết không?” Giọng điệu Trì Tinh có vẻ quan tâm, thở dài nói: “Vốn là đích nữ nhà họ Trì, đáng lẽ ta nên đi thành Thiên Ma, chỉ vì ta không bằng lòng, cuối cùng chỉ có thể khiến Thất muội muội chịu uất ức. Đây là ta nợ Thất muội muội, ta không có lời gì để nói, chỉ hi vọng muội ấy có thể sống tốt ở thành Thiên Ma, rồi sẽ có một ngày, ta chắc chắn nở mày nở mặt đón muội ấy về…”

Tương Kính nghe được lời này, trong lòng cảm thấy quái lạ vô cùng, không biết vị Ngũ tiểu thư này có ý gì.

Quả thực như lời nàng ta nói vậy, vốn dĩ người mà thành Thiên Ma chỉ định là đích nữ nhà họ Trì, đương nhiên là đích nữ của tộc trưởng đương nhiệm nhà họ Trì, nào ai biết cuối cùng người bị đưa đi lại là đích nữ nhị phòng. Mặc dù đây cũng là đích nữ, nhưng lại là nhánh khác của nhà họ Trì, vị đích nữ này cũng đích nữ của chi tứ, nào có chỗ nào hơn được đích nữ của tộc trưởng?

Thất tiểu thư đáng thương là đáng thương ở chỗ không có phụ mẫu che chở, cuối cùng chỉ có thể trở thành vật hi sinh bị gia tộc đẩy ra.

“Từ sau khi Thất tiểu thư bị thành chủ thành Thiên Ma mang đi, chúng thuộc hạ vẫn chưa từng được nhìn thấy tiểu thư, trong hôn lễ mặc dù có thể gặp tiểu thư một lần, nhưng lúc đó tiểu thư mặc áo cưới, trên đầu đội khăn tân nương, chúng thuộc hạ không nhìn thấy mặt của tiểu thư, cũng không biết Thất tiểu thư ở thành Thiên Ma sống như thế nào.” Tương Kính nói đúng sự thật.

Nghe được lời của Tương Kính, Trì Tinh cười lạnh nói: “Nhất định là ma đầu kia không muốn các ngươi tiếp xúc với Thất muội muội. Ồ, nếu nói như thế thì người thành thân với ma đầu kia, chưa chắc là Thất muội muội đâu.”

Trì phu nhân và Tương Kính giật mình nhìn cô ta, không rõ cô ta có ý gì.

Nếu thành chủ thành Thiên Ma tự mình tới đón người, còn nói muốn cử hành hôn lễ, chắc sẽ không lật lọng dùng nữ nhân khác để thay thế chứ?

Trì Tinh nhìn bọn họ một lúc, lại nói: “Cho dù là Thất muội muội thì đã sao? Thành Thiên Ma không cho các ngươi gặp Thất muội muội, bởi vậy có thể thấy được dĩ nhiên bọn họ không có ý tốt.”

Sau khi Trì Tinh hỏi chuyện Tương Kính, trong lòng đã có suy đoán chung chung.

Ma đầu kia giết người không chớp mắt, không có thất tình lục dục, từ khi sinh ra đã là một động vật máu lạnh chỉ biết giết chóc, nào có tình cảm gì chứ? Không chừng hôn sự lần này là thứ dùng để lừa bịp người đời mà thôi.

Mặc dù việc này khác với ký ức của nàng ta, nhưng Trì Tinh cũng không thèm để ý, nàng ta có thể tưởng tượng ra, vị Thất muội muội nổi tiếng xinh đẹp kia, bây giờ đang ở trong thành Thiên Ma, đoán chừng sống cuộc sống không bằng cả súc sinh, không biết đáng thương như thế nào đâu, giống như nàng ta đã từng như vậy.

Mười năm sau thành chủ thành Thiên Ma sẽ thức tỉnh trở thành thiên ma hủy diệt Đại lục Vũ Thiên.

Nghĩ đến những chuyện đã từng xảy ra trong trí nhớ kia, Trì Tinh cảm thấy mỗi khúc xương trên người mình đều đau đớn đến chết lặng, như thể trong linh hồn vẫn còn cảm giác đau đớn khi bị thiên ma xé nát.

Thiên ma không chỉ xé nát thân thể nàng ta mà còn làm vỡ vụn xương cốt và linh hồn nàng ta, khiến nàng ta không bao giờ có thể quên đi cảm giác đau đớn này.

Sau khi Tương Kính rời đi, Trì phu nhân cẩn thận nói: “Tinh Nhi, có phải con rất hận thành chủ thành Thiên Ma đúng không?”

Trì Tinh quay đầu nhìn nương, gật đầu nói: “Đúng vậy, con hận hắn! Bởi vì hắn là một thiên ma chỉ biết giết chóc, thiên ma sẽ hủy diệt toàn bộ Đại lục Vũ Thiên, không loại trừ hắn, Đại lục Vũ Thiên sẽ bị hủy diệt, không ai có thể sống sót.”

Trì phu nhân hít sâu một hơi, vội vàng nói: “Con, con đừng nói lung tung, thành chủ thành Thiên Ma kia… Mặc dù có dấu hiệu sẽ thức tỉnh thiên ma, nhưng không chắc chắn là sẽ thức tỉnh thành thiên ma đâu, ngộ nhỡ đến lúc hắn chết cũng chỉ là một thành chủ thôi thì sao?”

Trong lòng âm thầm cầu nguyện, tốt nhất thiên ma đừng thức tỉnh.

Trì Tinh biết võ giả sợ thiên ma nên cũng không phản bác lời nương mình nói.

Thật ra lúc vừa xuyên qua thế giới này nàng ta cũng nghĩ như vậy, khi đó nàng ta mới xuyên qua từ thế giới ma pháp, ỷ vào chuyện mình có ma pháp, sao có thể sợ thiên ma chứ? Thậm chí cảm thấy nam nhân đó cũng chỉ là người trần thêm được cái danh xiềng xích là thành chủ thành Thiên Ma trên người mà thôi.

Nàng ta khi đó quá ngây thơ, lại có thể thương cảm với thành chủ thành Thiên Ma. Thương cho hắn thân thế long đong, vừa ra đời đã bị vận mệnh quyết định, rõ ràng có thân phận cao quý, tư chất xuất chúng nhưng lại vì một tiên đoán không có căn cứ mà bị người thân vứt bỏ, trở thành vật chứa của thiên ma, lớn lên trong thành Thiên Ma đáng sợ kia, ngày ngày bị ma khí của quỷ bị trấn áp dưới thành Thiên Ma ăn mòn, cho đến khi trở thành vật chứa của thiên ma.

Lúc ấy nàng ta cho rằng, mình có thể cảm hóa hắn, cảm hóa một ma đầu như hắn thành người bình thường, điều này nghe rất cảm động. Thậm chí từng có một lần nàng ta rung động vì dung mạo xuất chúng của hắn, vài lần khiêu khích hắn, muốn thay đổi vận mệnh của hắn.

Thế nhưng cuối cùng kết cục đau đớn thảm thiết đó khiến nàng ta hiểu ra, thiên ma chính là thiên ma, sao có thể cảm hóa được chứ?

Thứ chứa đựng tập hợp tất cả gian ác trên thế gian này nên bị phá hủy hoàn toàn, ngay cả một một tia ma niệm thôi cũng không thể để hắn tồn tại được.

Ông trời nhất định không đành lòng nhìn cuối cùng Đại lục Vũ Thiên bị thiên ma hủy diệt, cho nên mới để nàng ta trùng sinh sau khi chết, để nàng ta có đầy đủ thời gian thay đổi vận mệnh của Đại lục Vũ Thiên. Mặc dù nàng ta không biết vì sao rõ ràng linh hồn của mình đã bị xé nát nhưng vẫn có thể trùng sinh vào thời điểm nàng ta vừa xuyên đến thế giới này, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để nghiên cứu sâu.

Mấy ngày nay, nàng ta đã hiểu rõ, ngoại trừ chính bản thân nàng ta ra, thế giới này không có người nào trùng sinh nữa.

Là một người xuyên việt, nàng ta cũng không có tình cảm gì với Đại lục Vũ Thiên, nhưng nàng ta không bỏ được Trì phu nhân vẫn luôn chăm sóc mình, còn có tỷ tỷ Trì Mạn luôn quan tâm bảo vệ nàng ta, mặc dù nàng ta không tim không phổi, nhưng cũng là người trọng tình cảm.

Vì để những người thân này có thể sống tốt, nàng ta phải lên kế hoạch cho thật tốt mới được.

Sau khi Trì Tinh trấn an Trì phu nhân xong, liền vội vàng rời đi.

Sau khi nàng ta về phòng, trước tiên bày một trận ma pháp ở chung quanh, sau đó từ trong không gian tùy thân lấy ra một cái nồi nấu quặng, lần lượt để từng loại dược liệu ma pháp vào, bày đầy một đài lưu ly, tiếp theo là tóc, móng tay, máu được nàng ta đặc biệt thu thập.

Ném từng loại dược liệu ma pháp vào trong nồi nấu quặng, rất nhanh đồ trong nồi đã biến thành chất lỏng màu xanh sẫm, nổi lềnh bềnh lên.

Trì Tinh cầm bình nhỏ đựng máu lên, nhìn máu màu đỏ sẫm kia, nàng ta nhẹ nhàng thở dài nói: “Trì Am, muội đừng hận ta, ta làm như vậy cũng là vì cứu đại lục Vũ Thiên, nếu không để tên thiên ma này thức tỉnh, tất cả mọi người đều sẽ chết!”

Dứt lời, nàng ta bỏ tóc, máu và móng tay vào trong nồi nấu quặng.

Nàng ta không muốn lại trải qua đau đớn khi linh hồn bị xé nát lần nữa, những đau đớn kia còn đáng sợ hơn những chuyện nàng ta đã trải qua suốt mấy đời, nàng ta chưa từng ngã xuống thảm hại như vậy. Nàng ta đã xuyên qua nhiều thế giới như vậy, hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy, nàng ta cũng không tin Đại lục Vũ Thiên là điểm đến cuối cùng của nàng ta.



Trì Am vẫn lượn lờ trong phòng sưu tầm của thành chủ thành ma các đời, mãi cho đến khi võ lực của nàng khôi phục, vẫn không khám phá xong được một nửa.

Sau khi phát hiện võ lực đã khôi phục, võ lực đánh vào gân mạch khiến y phục nàng phồng lên, Trì Am không quan tâm đến chuyện tiếp tục tìm bảo tàng nữa, vội vội vàng vàng trở về phòng, bắt đầu tu luyện.

Gân cốt bị phong bế ba tháng cuối cùng đã được võ lực tưới tắm, khiến tu vi của nàng nhích lên từng bước, từ võ sĩ cấp chín, trong nháy mắt vọt tới võ sư cấp chín, tiếp theo vọt tới võ tướng, cho đến võ tướng cấp bảy mới dừng lại.

Tình huống của Trì Am đương nhiên không giấu được người trong phủ thành chủ thành Thiên Ma.

Có một võ giả đột nhiên thăng cấp, chỉ cần khoảng cách không xa thì mọi người đều có thể cảm nhận được khí tức, hơn nữa lúc người này thăng cấp, có thể chỉ cần một lần đã đột phá hai cấp, từ một võ sĩ thăng cấp đến võ tướng, không thể không nói, đúng là thiên tài.

Lúc phát hiện người đang thăng cấp là thành chủ phu nhân mới nhậm chức, trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ kỳ quái.

Khi toàn bộ thành Thiên Ma biết tin tức này, phản ứng của người dân trong thành là như thế này.

Ồ, hóa ra thành chủ phu nhân cũng không phải là một tiểu thư thế gia yếu ớt, hóa ra là một võ giả? Còn là một võ giả thiên tài, cảm giác giống như thành Thiên Ma kiếm lời rồi thì phải?

Quản gia nghe nói phản ứng của dân trong thành ở bên ngoài, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ vẻ hài lòng.

Lần bế quan này của Trì Am, mãi cho đến nửa tháng sau mới mở mắt ra.

Nàng vừa mở mắt đã thấy nam nhân ngồi xổm trước mặt nàng, dùng đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng như dã thú ngủ đông kia trừng mắt nhìn nàng, có hơi sững sờ.

Hắn bị sao vậy?

Nam nhân trừng mắt nhìn nàng, thấy nàng mở mắt liền đưa tay kéo nàng vào trong lòng, cúi đầu cho nàng một nụ hôn sâu ngạt thở, hôn đến khi nàng sắp không thở nổi thì đè nàng xuống đất, quần áo bị ma gió trong phòng xé rách.

Trì Am cũng hít sâu một hơi, hung dữ cắn một cái lên cổ hắn.

Nam nhân không đau cũng không ngứa gì, lúc bị cắn còn khiến tình thú dâng cao, phản ứng càng dữ dội hơn, làm cho nàng nói không ra lời.

Đọc truyện chữ Full