Sau khi những võ giả kia rời đi, người của hoàng tộc Hiên Viên đứng trong đại điện đều không nhịn được nhìn nam nhân đứng trước ao máu với vẻ mặt cảnh giác, còn về phần Trì Am, bọn họ cũng không hề coi thường.
Lần ra tay lúc trước của Trì Am, ngoài khiến bọn họ khó hiểu ra thì cũng khiến bọn họ không dám coi thường.
Khi võ đạo của võ giả đã tu luyện tới trạng thái cấp độ cuối cùng, cũng có thể sử dụng năng lực khó mà tin nổi, dời núi lấp biển, không gì là không làm được, nhưng có rất ít võ giả có thể không nhờ vào công cụ khác mà có thể triệu hồi lửa nước tấn công đối phương, phương pháp này bọn họ chưa bao giờ nghe thấy, gần như không nhịn được hoài nghi lai lịch của hai người này.
Đương nhiên bọn họ cũng đều biết hai người kia, một người thì là cô nương Trì gia gả vào thành Thiên Ma, một người là cô nương Trì gia tiến cung làm nữ quan, cả hai còn là tỷ muội.
Chẳng lẽ đây là tuyệt Trì gia? Có lẽ nào?
Chỉ có Hiên Viên Hoàng là người bình tĩnh nhất, hắn ta nhìn đám con cái tệ hại kia, tiến lên một bước, nhìn nam nhân nói: “Hoàng thúc, lăng mộ này chính là tổ tiên Hiên Viên thị chúng ta để lại sao?”
Nghe thấy tiếng “Hoàng thúc” này, đám hoàng tử hoàng nữ kia cứng đờ cả người như khúc gỗ.
Vẻ mặt bọn họ ngây ra mấy một lát, sau đó tái nhợt, tiếp theo là kinh ngạc, sau cùng là sợ hãi, khuôn mặt vặn vẹo… Biểu cảm không ngừng biến hóa.
Trì Am nhìn thấy vẻ mặt không ngừng biến ảo của bọn họ, dù rất muốn cười nhưng cũng hiểu vì sao bọn họ lại vậy.
Suy cho cùng thì trong mắt ngoại giới, hoàng tộc Hiên Viên và thành Thiên Ma xưa nay quăng tám sào tre cũng không đến, hai bên nước sông không phạm nước giếng, trong mắt đám hoàng tộc này, thành Thiên Ma là chỗ ma đầu trấn áp thiên ma sống, hơn nữa thành chủ thành Thiên Ma còn có thể sẽ thức tỉnh trở thành thiên ma, là ma đầu mà người người muốn diệt trừ, nếu không phải do tính đặc thù của thành Thiên Ma cùng với thực lực vẫn còn đó thì hoàng tộc đã sớm xuất binh san bằng thành Thiên Ma rồi.
Đám hoàng tử hoàng nữ cũng không biết bí mật giữa thành Thiên Ma và Hiên Viên thị, cho nên khi nghe thấy phụ hoàng của bọn họ gọi cái người thành chủ thành Thiên Ma đáng sợ kia là “Hoàng thúc”, đám hoàng tử hoàng nữ này cảm thấy bầu trời như sắp đổ sập, cả người trực tiếp nổ tung, cứ đứng đờ ra như vậy, khuôn mặt khiếp sợ nhìn phụ hoàng của bọn họ dùng thái độ cung kính đối đãi với nam nhân có cặp mắt đỏ kia.
Nam nhân liếc hắn ta một cái, ừ một tiếng, tiếp đó còn nói: “Đồ trong này ta đã đưa cho Am Am, các ngươi có thể cút được rồi.”
Hiên Viên Hoàng: “... Hoàng thúc muốn đưa cho ai thì cứ đưa cho người đó.”
Trong khoảnh khắc đó, Trì Am và những hoàng tử hoàng nữ kia có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Hiên Viên Hoàng, người nam nhân nào đó thích gì làm nấy, hành động thẳng thừng, trong mắt hoàn toàn không nhìn thấy người ngoài… ngoại trừ vợ hắn ra.
Hiên Viên Hoàng có được đáp án chính xác từ chỗ thành chủ thành Thiên Ma, nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt nhìn vào ao máu kia, nói: “Sức mạnh trong ao máu này, hoàng thúc đã hấp thu rồi sao?”
Nam nhân lại liếc hắn ta một cái, ánh mắt có chút hung hãn, cảm thấy hắn ta nói nhảm nhiều vậy, sao còn chưa cút đi?
Hiên Viên Hoàng phát hiện đúng là không có cách nào nói chuyện với nam nhân này, vậy là quả quyết lựa chọn Trì Am, mở miệng nói: “Hoàng thẩm, hai người tới đây lúc nào?”
Trì Am mỉm cười nói: “Có hai ngày thôi.”
Hiên Viên Hoàng cũng không có vẻ kinh ngạc, chỉ nói: “Hóa ra là như vậy, hoàng thúc hấp thu xong sức mạnh này, chắc hẳn thực lực có chút tăng tiến chứ? Không biết bây giờ thực lực hiện tại của ngài ấy phải chăng đã đột phá võ đế?”
“Đột phá võ đế?” Trì Am không hiểu nhìn hắn ta, cảnh giới tối cao của võ giả không phải là võ đế sao? Chẳng lẽ trên võ đế còn có cảnh giới khác.
Hiên Viên Hoàng kiên nhẫn giải thích nói: “Quả thực trên võ đế vẫn còn một cảnh giới nữa, chỉ là trăm ngàn vạn năm đến nay có rất ít người có thể đột phá, năm đó tổ tiên thành lập hoàng triều Hiên Viên thực ra cũng không phải là võ đế, lúc ấy trước khi ông ấy phong ấn thiên ma đã đột phá võ đế, trở thành một vị võ thánh. Đáng tiếc vào lúc phong ấn thiên ma, sức mạnh của ông ấy kiệt quệ, bị trọng thương, cuối cùng không chạy thoát được, đành phải bỏ mạng.”
Mặc dù Hiên Viên Hoàng không nói nhiều, nhưng rất nhanh Trì Am có được chút tin tức giấu trong lời nói của hắn ta.
Ví dụ như cảnh giới tối cao của võ giả đúng là võ đế, nhưng năm đó Hiên Viên Hoàng đời thứ nhất ký khế ước với thiên ma, hấp thu sức mạnh của thiên ma, khiến cho cuối cùng ông ta đột phá ranh giới võ đế, một lần trở thánh võ thánh trong truyền thuyết.
Cho nên khi Hiên Viên Hoàng biết Tư Ngang có thể hấp thu sức mạnh của máu trong lăng mộ này, mới có thể hỏi như vậy, dù sao thì lăng mộ này là do Hiên Viên Hoàng đời thứ nhất để lại, nơi này ngưng tụ nguồn sức mạnh của ông ta, chỉ có hậu nhân có huyết mạch của thiên ma mới có thể hấp thu.
Nếu như Tư Ngang hấp thu, nhất định có chỗ đột phá.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trì Am quay đầu nhìn nam nhân vẻ mặt không chút thay đổi, cười nói: “Chắc là không có chỗ đột phá gì đâu, ta không cảm nhận được.”
Đương nhiên là nàng không cảm nhận được, bởi vì thực lực của nam nhân này đã sâu không lường được, cho dù là đột phá thì cũng sẽ không để nàng cảm nhận được. Lúc Trì Am nói lời này, yên tâm thoải mái vô cùng.
Biểu cảm của Hiên Viên Hoàng có mấy phần khó hiểu, sau đó hắn ta nhẹ nhõm thở ra.
“Có phải Hoàng thượng có lo lắng gì đúng không?” Trì Am không chơi trò suy đoán với hắn ta nữa, hỏi thẳng.
Hiên Viên Hoàng gật đầu, nhìn về phía Trì Tinh bị ma mãng quấn chặt, nói: “Lời Trì Tinh nói vừa rồi, hai người cũng đã nghe thấy, đúng không?”
Trì Am gật đầu, thấy nam nhân bên cạnh không còn lòng kiên nhẫn nữa, sợ hắn ra tay đánh bay hết đám người này ra ngoài thật, liền giơ tay ra cho hắn nắm. Còn về phần nam nhân này thì được voi lại đòi hai bà trưng, ôm nàng vào trong ngực, giống như đang ôm một đứa bé cọ vào trong ngực mình. Dáng vẻ nàng rất bình tĩnh, không đếm xỉa đến đám hoàng tộc Hiên Viên đang hết sức kinh ngạc vẻ mặt lại vặn vẹo kia.
Ừm, đây là nam nhân của nàng, làm cái gì mà không được chứ, dù mấy người có thấy cay mắt thì cũng mời nhìn sang chỗ khác dùm, cảm ơn đã hợp tác!
Hiên Viên Hoàng cũng trầm mặc một thoáng, tiếp tục nói: “Trì Tinh… Hình như nàng ta biết một số chuyện chúng ta không biết, lúc trước khi đi vào lăng mộ đại đế, một số thủ đoạn nàng ta sử dụng thì ta cũng có chút nghi ngờ, cho đến vừa rồi nghe được câu nói kia của nàng ta, ta đã có thể chắc chắn suy đoán trong lòng.”
Nói xong, trong mắt của hắn ta lại thoáng hiện lên sát ý.
Sát ý lần này là nhằm vào Trì Tinh, Hiên Viên Hoàng là một Hoàng đế, là người hiểu rõ mối quan hệ giữa thành Thiên Ma với Hiên Viên thị nhất, mà Trì Tinh lại cứ hô hoán trước mặt mọi người như vậy, lúc ấy nếu không phải do hắn ta kiêng kỵ Trì Tinh có thể đã biết gì đó thì hắn ta đã muốn ra tay giết nàng ta rồi.
Trì Am không ngờ Hiên Viên Hoàng đã sớm đề phòng Trì Tinh, thậm chí dường như ngay cả bí mật của Trì Tinh cũng có chút suy đoán, mắc dù có thể hắn ta không trải qua chuyện xuyên việt trùng sinh, không biết trên thế giới này còn có một số người xuyên không và người trùng sinh, nhưng lại có thể suy đoán ra được một câu trả lời tương xứng.
Cho nên, hắn ta không giết Trì Tinh mà muốn làm rõ những chuyện tương lai Trì Tinh nói tới kia.
Chuyện này liên quan đến sự tồn vong của Hiên Viên thị.
Cũng bởi vì vậy nên Hiên Viên Hoàng mới không tránh mặt mấy đứa con, chuyện này cũng nên để bọn chúng biết, nếu không năm năm sau, thiên ma thật sự thức tỉnh, không chỉ nhất tộc Hiên Viên mà ngay cả toàn bộ Đại lục Vũ Thiên đều phải rơi vào thảm họa.
Mà đám hoàng tử hoàng nữ trong lúc nhất thời bị nhét một lượng thông tin lớn đều sững sờ, đờ đẫn nhìn phụ hoàng của bọn họ, sau đó lại nhìn về phía thành chủ thành Thiên Ma đáng sợ kia… Ồ, bây giờ đã rõ rồi, thực ra vị này là hoàng thúc tổ của bọn họ.
Trời ạ, chuyện này nhất định đều là mơ! Hơn nữa còn là ác mộng!
Sau khi Trì Am hiểu được ý của Hiên Viên Hoàng, ánh mắt cũng nhìn về phía Trì Tinh.
Suy nghĩ một lát, nàng đi qua, đưa tay thăm dò hơi thở Trì Tinh, phát hiện hơi thở của nàng ta có chút yếu ớt, trong chốc lát cũng không chết được, cũng không thể tiếp tục giày vò, nếu không thì sẽ chết thật.
Bởi vì Trì Tinh hôn mê, có muốn hỏi gì thì bây giờ cũng không hỏi được. Vì vậy đám người liền ngồi xuống nghỉ ngơi trong đại điện, chờ Trì Tinh tỉnh lại, cũng thuận tiện để nam nhân kia tiếp tục đi ngâm ao máu.
Lúc đám hoàng tử hoàng nữ nhìn thấy thành chủ thành Thiên Ma cứ như vậy nhảy vào trong ao máu, thong dong ngâm mình bơi lội trong hồ nguy hiểm kia một lát, cũng không bị ăn mòn đến nỗi da tróc thịt bong giống như những người khác, trừng mắt nhìn như sắp lồi con mắt ra. Chuyện này còn chưa tính là gì, khi thấy màu đỏ như máu trong ao đang từ từ nhạt đi, nước trong ao càng ngày càng yên ả, bọn họ đã không biết nên phản ứng thế nào nữa.
Nhìn thấy nam nhân trong ao máu giống như ma đầu hấp thu sức mạnh trong huyết dịch, lại nhìn hai hoàng tử bị thương lúc trước, sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Mặc kệ đám hoàng tử hoàng nữ này có phản ứng gì, lúc nam nhân từ trong ao máu nhảy lên bờ, một hồ màu đỏ như máu đã biến thành nước trong, có thể nhìn thấy khung cảnh dưới đáy ao, đáy ao lát đá cẩm thạch nhìn rất sâu, những không có gì cả, thậm chí bụi bặm cũng không nhìn thấy chút nào, sạch sẽ giống như nước trong đã được lọc.
Cả đám hoàng tử hoàng nữ đều bị kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời.
Hiên Viên Hoàng nhìn nam nhân bước lên từ trong ao, phát hiện màu sắc vẩn đục trong mắt hắn đã ít đi rất nhiều, mặc dù vẫn là đôi mắt đỏ, nhưng không có màu vẩn đục giống như ác quỷ kia, đôi mắt trong veo sáng long lanh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 722
Chương 722