DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 775

Cô chưa quên người đàn ông này ở thế giới trước là ma tu, tuy rằng thứ ma tu tu cũng là một loại đạo, nhưng đại khái không giống với linh tu, dễ vì một số chuyện mà trở nên cố chấp, sau đó bất cẩn một cái là sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Tu sĩ nhập ma vốn đã vô cùng nguy hiểm, càng không cần phải nói tới chuyện thần trí của người đàn ông này còn chưa khôi phục, nếu như nhập ma, có thể sẽ lại bị thương, cô thực sự không muốn nhìn thấy cảnh này.

Cho nên, vẫn nên cố gắng giải quyết chuyện của Dương Thiên nhanh một chút.

Ban đêm, Trì Am tới gác xép của lâu đài, mở cửa sổ gác xép ra, gió lạnh ập vào mặt khiến cô run lên.

Trong tay Tư Ngang cầm một ngọn đèn, khó hiểu nhìn cô: “Em định làm gì vậy?”

Trì Am không tiện giải thích với anh, chỉ đành cố làm vẻ thần bí, cười nói với anh: “Tạm thời không nói, lát nữa anh sẽ biết thôi.”

Cô vừa dứt lời liền cảm nhận hướng gió đêm, vẽ ra một bức linh đồ trong hư không, linh quang của linh đồ có ánh sáng dìu dịu trong đêm tối, linh quang lóe lên rồi hóa thành một đường linh quang bay trong đêm.

Đợi làm xong những chuyện này, cả người Trì Am đều nhũn ra, được người đàn ông đằng sau ôm lấy.

Kìm chế ở thế giới này quả nhiên mạnh hơn thế giới trước, chỉ là một linh đồ truy tung đơn giản mà đã khiến cô yếu ớt muốn chết. Trì Am biết đây là lời cảnh cáo của thiên đạo, một lần hai lần thì thôi, nhiều hơn thì không được, nếu không cô sẽ lại chết sớm một cách bất ngờ khó hiểu.

Trì Am đỡ cô về phòng, trong phòng có hơi ấm, cơ thể lập tức ấm lên.

“Thứ em dùng ban nãy là bùa à?” Tư Ngang hỏi.

Linh đồ và bùa thực sự rất giống, thậm chí có thể nói là cùng một nguồn cội, cho nên đây mới là nguyên nhân Trì Am có thể sử dụng linh đồ ở thế giới này.

“Đúng vậy.” Cô thoải mái thừa nhận.

Anh cụp mắt nhìn cô, nhét cô vào trong chăn, tới khi chỉ để lộ ra một cái đầu, anh đột nhiên nói: “Em học bùa từ ai vậy?”

Trì Am: “...”

Thôi xong, nhất thời to gan làm càn, bị anh nắm được thóp, không sửa lại được rồi.

Cơ thể thon dài của người đàn ông nửa đè trên người cô, cách một tầng chăn dày, lại khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực.

Anh siết lấy cằm cô bằng ngón tay lạnh lẽo, đôi mắt màu máu nhìn chằm chằm cô, thấy dáng vẻ có hơi chột dạ của cô, anh nói tiếp: “Thực ra anh không quan tâm em học được những thứ này như thế nào, chỉ cần có em ở đây là được.”

Trì Am nghe thấy lời này, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, hai tay vươn ra từ trong chăn, ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào cổ anh không nói gì.

Người đàn ông ôm lấy cô qua chăn, cũng vùi mặt vào trong cổ cô.

...

Trì Am nhanh chóng đoán ra được hành tung của Dương Thiên từ trong phản hồi của linh đồ truy tung.

“Anh ta ra nước ngoài rồi?” Trì Am có hơi kinh ngạc, không ngờ rằng Dương Thiên lại trốn ra nước ngoài, lẽ nào anh ta cho rằng, chỉ cần trốn ra nước ngoài, không có tu sĩ, là không làm gì được anh ta sao?

Thế nhưng suy nghĩ lại, hình như đúng thật là như vậy.

Nghe được tin tức này, Tư Ngang hiểu ra ngay ý đồ của Dương Thiên, nói rằng: “Phương tây là thiên hạ của giáo đình và ma cà rồng, nếu Dương Thiên qua đó, chỉ cần cẩn thận một chút, muốn trốn được tai mắt của hai bên này rất đơn giản, dù sao thì giáo đình và ma cà rồng cũng không có thủ đoạn truy tung như tu sĩ. Ngoài điều đó ra, anh ta còn có nỗi hận với ma cà rồng, chắc là muốn nhân cơ hội giết Muffies và Lilisi.”

Dương Thiên là kẻ có thù tất báo, nhỏ nhen tới mức như mũi kim, lần này anh ta rơi vào kết cục này, nói cho cùng cũng là ma cà rồng hại.

Chịu thiệt thòi lớn trong tay ma cà rồng như vậy, không trả lại thì sao mà cam tâm?

Quả nhiên, sau tết, bọn họ liền nghe nói rất nhiều quý tộc ma cà rồng ở phương tây bị ám sát.

Nghe Hughes nói về tình hình những ma cà rồng kia chết, liền hiểu đây là tu sĩ làm.

Thấy càng ngày càng có nhiều ma cà rồng bị ám sát, mấy thân vương Muffies nào có thể ngồi yên được nữa, bọn họ vừa chống lại sự tấn công của giáo đình, vừa kháng nghị với giới tu chân phương đông.

Bên phía tổ chức Thanh Long nhanh chóng đáp lại sự kháng nghị của ma cà rồng, còn cử một vài tu sĩ tới bắt Dương Thiên.

Đợi tới mùa xuân, lại nghe nói ma cà rồng và giáo đình bắt tay với nhau.

“Cái gì?” Mắt Trì Am trừng to.

Hai thiên địch lại đi bắt tay với nhau?

Đây đúng là truyện cười lớn nhất trong năm nay, chắc chỉ cần là người có tam quan bình thường, đều sẽ không cho rằng hai bên đối đầu là ma cà rồng và giáo đình sẽ bắt tay với nhau.

Hughes tới báo cáo cũng rất băn khoăn, thế giới thay đổi quá nhanh, anh ta cảm thấy mình hơi hơi không theo kịp rồi đấy.

“Chuyện là thế này, khi Dương Thiên trốn tới phương tây, ban đầu anh ta chỉ săn ma cà rồng, sau đó trùng hợp anh ta gặp được cha sứ của giáo đình, nhận ra thánh vật mà giáo đình cung phụng trong giáo đường có lợi với anh ta, thế là anh ta liền trộm thánh vật của giáo đình. Cô biết thánh vật của giáo đình quan trọng đối với những thần côn của giáo đình kia như thế nào rồi đấy, thánh vật là thứ quan trọng để tạo ra nước thánh, nếu như không có nó, sau này sẽ không tạo ra được nước thánh nữa, nếu như giáo đình đối đầu với ma cà rồng, sức chiến đấu sẽ giảm nhiều, vô cùng bất lợi.”

Trì Am hiểu ra: “Cho nên để tìm lại thánh vật, giáo đình tạm thời hợp tác với ma cà rồng, giải quyết Dương Thiên trước, rồi giải quyết ân oán giữa giáo đình và ma cà rồng sau, phải không?”

Hughes gật đầu, trong lòng vẫn có chút băn khoăn.

Anh ta còn nhớ khi mình vừa chuyển hóa thành ma cà rồng, không thể nào khống chế được bản năng của ma cà rồng, lúc đi săn có một lần suýt chút nữa thì bị cha sứ của giáo đình giết chết. May mà thân vương Lavasy đã cứu anh ta một mạng, hơn nữa còn nâng thực lực anh ta lên, tuy rằng mục tiêu của Lavasy chỉ có tìm một quản gia cho con trai, nhưng Hughes vẫn cảm kích thân vương Lavasy.

Hơn nữa, thân vương Lavasy là một ma cà rồng vô cùng cơ trí, ông ấy có thể nhìn thấu được rất nhiều chuyện, đối với giáo đình, ông ấy không căm hận như những ma cà rồng khác.

Trước đây Hughes vô cùng căm hận giáo đình, sau khi đi theo thân vương Lavasy, nỗi hận của anh ta đối với giáo đình dần bớt đi, nhưng chưa từng cảm thấy ma cà rồng và giáo đình có thể hợp tác.

Nhưng chuyện lần này, hiển nhiên đã vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Một nhân loại mà lại có thể khiến hai thế lực lớn của phương tây căm hận lẫn nhau mấy nhìn năm liên kết lại, không thể không nói, Dương Thiên rất giỏi.

Ma cà rồng hợp tác với giáo đình, để phòng ngừa giáo đình giở trò lúc hợp tác, bên phía ma cà rồng phải tìm một nhân vật để tọa trấn.

Người được lựa chọn là thân vương Lavasy vốn phù hợp nhất, nhưng bây giờ thân vương Lavasy đã ngủ say dưới lòng đất, không ai biết ông chôn mình ở đâu, cho dù là Muffies biết, cũng chỉ có thể đoán ra được một địa điểm, không thể nói chính xác hơn được.

Mà các ma cà rồng cũng không đợi được tới lúc đào thân vương Lavasy ra.

Cuối cùng chỉ đành tìm tới Tư Ngang.

Năng lực của Tư Ngang như thế nào chỉ cần có mắt thì đều sẽ thấy được, nhưng các ma cà rồng đều biết anh không thích lo chuyện xung quanh, cho dù ma cà rồng đều chết hết, chắc anh cũng chẳng bén mảng, cho nên giới ma cà rồng phát hiện ra chuyện gì, những ma cà rồng kia đều nhất trí bỏ qua anh.

Lần này bọn họ thực sự không còn cách nào, chỉ đành mời Tư Ngang tới, trong lòng thực sự nghĩ rằng ma cà rồng này có thể sẽ từ chối.

Ai mà ngờ rất nhanh đã nhận được câu trả lời, Tư Ngang định qua đó.

Những ma cà rồng kia đều kinh hồn khiếp đảm, đây là lần đầu tiên mời người nào đó đi giải quyết mà người nào đó lại không từ chối.

Chỉ có Trì Am và Hughes biết, người nào đó đồng ý dứt khoát như vậy, hoàn toàn là vì Dương Thiên, không thể giết chết được Dương Thiên, anh thấy không cam lòng.

Đọc truyện chữ Full