DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 799

Nam nhân áo tím nhanh chóng rời đi.

Mà nữ tử lớn bụng trông rất giống Tư Ngang kia vẫn ở lại trong động. Nàng ở sơn động bày trận pháp phòng ngự, sau đó quyết định tiếp tục dưỡng thai tại nơi này, tiện thể chờ người.

Trì Am ước gì nàng ấy ở lâu một chút.

Đây là người đầu tiên nàng nhìn thấy từ khi đi vào thế giới này, huống chi đối phương còn giống Tư Ngang như vậy, nhất định có quan hệ huyết thống. Căn cứ vào hai điểm này, Trì Am đương nhiên hy vọng nàng ấy ở lại, đỡ đến khi người đi rồi, nàng cô độc một cỏ một mình ở đây, nỗi nhớ Tư Ngang cũng ngày càng mãnh liệt.

Hiện giờ không thấy được Tư Ngang, ngắm nữ tử trông giống Tư Ngang này cũng tốt.

Sau đó Trì Am phát hiện, nữ nhân rất giống Tư Ngang này hình như trong ngoài không đồng nhất, rõ ràng thường xuyên nghiêm mặt không chút cảm xúc, nhưng luôn khiến Trì Am sinh ra một loại cảm giác… vô cùng câm nín.

Ví như, khi nàng ưỡn bụng bầu dạng chân ngồi như một nam tử, từ rễ đến ngọn của Trì Am đều thấy bất ổn. Nhưng nữ nhân này rất nhanh đã ý thức được tư thế ngồi của mình không đúng châunr, vội vàng khép chân lại, giả vờ giả vịt làm thục nữ. Nhưng khi thục nữ phát hiện xung quanh cũng chỉ có mình mình thì lại ngựa quen đường cũ, phóng khoáng thế nào thì cứ phóng khoáng thế ấy.

Nếu không phải nàng mang thai, lại thêm đủ đặc thù nữ tính trên người thì Trì Am cảm thấy mình đang đối mặt với một nam nhân.

Lại ví như, nàng ưỡn bụng bầu lấy đủ thể loại nồi niêu xong chảo trong nhẫn không gian ra làm đồ ăn ngon bổ sung dinh dưỡng cho mình và đứa nhỏ trong bụng, kết quả không ngờ ăn căng quá, đành phải đỡ vách động, gương mặt lạnh tanh nhìn về phía cửa ra. Người không biết có khi còn tưởng nàng đang suy nghĩ nhân sinh đại sự gì cơ, nhưng từ người nàng luôn lộ ra khí tức gì đó rất khác.

Với hoả nhãn kim tinh của Trì Am, nàng cảm thấy khí tức nữ nhân lúc này cực kỳ “câm nín”. Nhất định đang suy nghĩ mấy chuyện vẩn vơ nào đó.

Từ rễ đến ngọn Trì Am lại bắt đầu bất ổn.

Nếu những người khác trong ngoài không đồng nhất như vậy Trì Am cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Quan trọng là nữ nhân này dùng gương mặt rất giống Tư Ngang làm ra hành vi quái dị như thế thì rất không ổn có được không hả? Trì Am hoàn toàn không thể tưởng tượng dáng vẻ Tư Ngang nghiêm trang nhưng lại làm ra chuyện khiến người khác phải câm nín. Mà đã thế nữ tử này còn làm chuyện đó với vẻ rất tự nhiên.

Nếu nữ nhân này thật sự có quan hệ huyết thống với Tư Ngang, vậy rốt cuộc gen phải mạnh thế nào mới có thể làm cho Tư Ngang trưởng thành như vậy chứ?

Ngoại trừ điểm này, nữ nhân này có vẻ rất tốt. Trì Am có thể nhìn thấy mỗi ngày nàng đều uống một lọ Tiên Linh dịch bổ thân thể, vài ngày như vậy, gương mặt vốn tái nhợt cũng hồng hào lên một chút.

Thấy thân thể nàng ấy khá hơn, đứa nhỏ trong bụng cũng mạnh khỏe, Trì Am không hiểu sao thở phào một hơi.

Trì Am cảm thấy nhất định là vì đối phương quá giống Tư Ngang, chỉ cần tưởng tượng đến việc nàng có thể là người nhà của Tư Ngang là Trì Am không thể khống chế bản thân ngừng quan tâm.

Nữ nhân ở lại sơn động thêm nửa tháng, nửa tháng sau, cấm chế nàng ấy bố trí ngoài sơn động bị người nào đó động chạm.

Trì Am nhìn thấy nữ nhân vốn dĩ đang dạng chân ngồi như nam tử hán để giám bớt áp lực mang thai, nhoáng cái đã dùng động tác nhanh nhẹn mà nữ tử mang thai không thể làm được, nhảy dựng lên, lật người triệu ra một thanh vũ khí tựa gậy đốt lửa tạp kỹ, cảnh giác đứng ở cửa sơn động, sẵn sàng tập kích người tiến vào.

Thật ra trong lòng Trì Am rất câm nín.

Nữ tử xinh đẹp như vậy mà pháp bảo bản mạng lại là một cây thiêu hỏa côn, cay mắt quá thể đáng. Rõ ràng nữ nhân này xinh đẹp vui mắt, vì sao cứ luôn làm ra chút chuyện không phù hợp với thiết lập tính cách thế? Thật khiến người ta không còn hơi sức đâu mà phỉ nhổ.

Không thể không nói, từ khi nữ nhân này xuất hiện trong sơn động, cuộc sống của Trì Am mỗi ngày đều bay nhảy cực kỳ. Chỉ quan sát đối phương đã đủ thú vị rồi, thế nên ngay cả nam nhân của mình cũng bị nàng bỏ qua một bên.

Dù sao không biết khi nào Tư Ngang mới phát hiện nàng biến thành một gốc cỏ, còn không bằng hiện tại tìm chút việc vui.

Việc vui đương nhiên là nữ nhân kỳ quái này.

Rất nhanh, nữ nhân cảnh giác đứng ở cửa sơn động đã lập tức bình tĩnh lại, hơn nữa còn mở cửa trận pháp phòng ngự bên ngoài.

“Tư Lăng!”

“Tư công tử!”

“Chủ nhân!”

Vài người vọt vào, một trong số đó là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mặc cẩm bào màu đen, dung mạo tuấn mỹ xen lẫn vài phần yêu tà. Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là gương mặt này cũng hơi giống Tư Ngang, chỉ là đuôi mắt hơi gợi lên, cuồng vọng khác thường, vừa thấy đã cho người ta cảm giác đối phương không phải người tốt.

Hai người còn lại là hai đứa nhỏ tứ chi ngắn nhỏ, một nam một nữ. Bé nam thoạt nhìn bảy tám tuổi, mặc một bộ quần áo màu xám bạc, mái tóc dày buông lỏng sau người đầy hoang dã, đuôi tóc còn có mấy chỗ nhuộm màu rực rỡ, xen lẫn trong tóc màu xám bạc rất xinh đẹp, thoạt nhìn thời thượng cực kỳ.

Mà bé gái khoảng năm sáu tuổi, mặc trang phục màu đỏ tươi, gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa như cục bột, xinh đẹp vô cùng.

Hai đứa bé này cũng quen mắt lắm.

Từ rễ đến ngọn Trì Am lại bắt đầu bất ổn.

Vì sao cả ba người này cũng hơi hơi giống Tư Ngang vậy.

Có lẽ nên nói, ngũ quan ba người vừa tới đều có một loại tương tự khó hiểu với nữ nhân trong sơn động, nói bọn họ không có quan hệ, Trì Am nhất định không tin.

Mà khoan từ từ, bọn họ gọi nữ nhân này là Tư Lăng?

Tư Lăng? Họ Tư?

Trì Am thâm trầm nhìn mấy đứa nhỏ đang vui sướng nhảy nhót vì gặp lại nữ nhân kia, nhớ lại nhiều thế giới trải qua cùng Tư Ngang trước đó. Cho dù là nàng hay Tư Ngang, đa số thời gian đều duy trì tên của mình. Từ đó Trì Am biết được, tên hai người là có lực ước thúc nhất định nào đó. Cho nên dù hai người trải qua bao nhiêu thế giới, tên của bọn họ sẽ không thay đổi gì nhiều.

Thế nên Trì Am cũng có thể khẳng định, nữ nhân này chắc chắn có quan hệ với Tư Ngang.

Xem đi, đều là họ Tư, phỏng chừng là tỷ muội gì đó của Tư Ngang cũng nên.

Cảm thấy bản thân đoán không sai, Trì Am bỗng dưng thấy cả cây cỏ đều đáng yêu vô cùng, tiếp tục quan sát bốn người.

“Tư công tử không sao chứ? Bảo bảo trong bụng không sao phải không? Nghe nói có Tiên Tướng công kích tỷ, mấy ngày này chúng ta đều lo lắng gần chết, sợ tỷ bị làm sao, còn muốn tới địa bàn Ma tộc tìm Ma Đế tới cứu tỷ luôn đấy...” Bé gái áo đỏ lôi kéo tay Tư Lăng, miệng lảm nhảm không ngừng.

Bé trai áo xám bạc bên cạnh không có chút tinh thần hữu ái thương tiếc muội muội gì, trực tiếp kéo nàng ra, vùi cái đầu xù của mình vào lòng Tư Lăng, nũng nịu nói: “Chủ nhân, may mà ngài và đứa nhỏ bình an vô sự, bằng không ta với Trọng Thiên nhất định phải diệt sạch đám Tiên Tướng này báo thù cho ngài. Lần này Tiên Tướng bao vây ám sát ngài là thế lực nào chúng ta đều nhớ kỹ rồi, nhất định sẽ báo thù cho ngài…”

Cuối cùng là thiếu niên áo đen tên Trọng Thiên có vẻ nóng tính nhất, dùng một tay nhấc cả hai đứa bé ra, nói với Tư Lăng: “Tỷ yên tâm, thù này chúng ta nhất định báo cho các ngươi, không cần chờ Ma Đế ra tay!”

Tư Lăng thấy mấy tiểu đồng bọn quan tâm mình thì không màng bụng lớn, ôm cả hai đứa nhỏ vào lòng, nở nụ cười thản nhiên: “Được, tỷ tin tưởng mấy đứa. Mấy đứa không cần lo lắng, tỷ nghỉ ngơi trong này hơn nửa tháng, đứa nhỏ trong bụng đã tốt lắm rồi. Đúng rồi, Trọng Thiên, đại ca đâu?”

Trọng Thiên chắt lưỡi không nói gì.

Bé gái áo đỏ bi bô nói: “Đại ca đang từ địa bàn Phượng Hoàng tộc chạy tới.”

Bé trai áo xám tiếp lời: “Vốn dĩ đại ca sắp lấy được quả phượng hoàng rồi, ai dè đâu lại nghe nói tỷ gặp chuyện không may, thế là lập tức chạy tới, bây giờ chưa đến nơi chắc là do dọc đường gặp phải chuyện gì đó làm trì hoãn rồi.”

Nghe nói như thế, Tư Lăng xoa bụng, nheo mắt không biết suy nghĩ cái gì.

Những người khác cũng an tĩnh lại, nhìn nàng không nói lời nào.

Lát sau, Trọng Thiên nhìn lướt một vòng sơn động, ánh mắt chợt dừng lại trên một gốc cỏ dại trong góc, ánh mắt thoáng cái sắc bén hẳn.

Thân là cây cỏ dại bị hắn nhìn chằm chằm, từ rễ đến ngọn của Trì Am lại thấy không ổn.

Nàng có cảm giác như bị mãnh thú cỡ lớn rình coi, nguy hiểm vô cùng.

Rõ ràng thiếu niên này không lớn cho lắm, dáng vẻ cũng tuấn tú xinh đẹp, nhưng hắn ta cho nàng cảm giác nguy hiểm không rõ lý do. Trì Am luôn tin tưởng trực giác bản thân, hoàn toàn không dám lay động, ngụy trang bản thân thành một gốc cỏ dại tầm thường, hòa mình với chúng cỏ xung quanh.

Trong sơn động cũng không phải chỉ có một cây cỏ dại là nàng, còn rất nhiều cỏ khác. Đây cũng là lý do nàng không chút thu hút như vậy. Nếu chỉ có một gốc cỏ là nàng còn không phải chói lọi nói cho người khác rằng ta rất có vấn đề à?

Sau đấy, chỉ thấy thiếu niên tên Trọng Thiên kia tiến tới nhấc bé gái áo đỏ trong lòng Tư Lăng qua bên này, chỉ vào cỏ dại trong góc hỏi: “Tiểu Hồng, xem gốc cây này đi.”

Bé gái áo đỏ nhìn thoáng qua, chớp chớp đôi mắt to đáng yêu như quả nho của mình, sau đó vui sướng reo lên, chạy bình bịch tới, ngồi xổm người dí sát mắt vào quan sát Trì Am.

Từ rễ đến ngọn Trì Am đều cứng đờ, càng không dám nhúc nhích.

Đang lúc nàng cho rằng bé gái áo đỏ phát hiện nàng là một gốc cây có ý thức riêng, muốn ra tay tàn cỏ hại cây thì thấy bé gái vươn bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng mơn trớn lá cây của nàng, dùng giọng điệu tán thưởng nói: “Đây là một gốc Đế Lâm Tiên Thảo.”

“Đế Lâm Tiên Thảo?” Cả đám người đều đổ dồn ánh mắt về bên này.

Tư Lăng ưỡn bụng bầu, cũng chạy đến xem.

Bị gương mặt giống Tư Ngang như vậy ghé đến trước mắt, Trì Am áp lực hơi lớn.

Sau đó lại nghe nàng ấy nói: “Tiểu Hồng muội muội, muội không nhìn lầm chứ? Nhìn thế nào cũng không khác cỏ dại ven đường là bao.”

Tuy Trì Am rất không muốn thừa nhận, nhưng nữ nhân này nói đúng lắm. Chính nàng cũng cảm thấy mình cứ như cỏ dại ven đường.

Bé gái áo đỏ nhấp môi, không vui nói: “Tư công tử, Tiểu Hồng sẽ không nhận sai đâu.”

Tư Lăng thấy nàng ấm ức thì sao nỡ nói nặng, tiểu hài tử đáng yêu là khiến người ta mềm lòng nhất. Nàng ấy lập tức sửa lời: “Ừ, ta tin tưởng Tiểu Hồng muội muội, Tiểu Hồng muội muội chính là hoa sen yêu tu luyện thành tiên, đương nhiên ánh mắt không giống chúng yêu bên ngoài rồi. Nếu Tiểu Hồng muội muội nói phải thì chính là nó.”

Không chơi chiều hư trẻ con như thế nhé.

Trì Am thầm nghĩ, sau đó lại nhớ đến đóa sen yêu Tiểu Hồng muội muội này gọi Tư Lăng là “Tư công tử”, xưng hô thật quái lạ, mà những người khác còn ra vẻ rất bình thường. Chẳng lẽ đối phương không phải nữ nhân mà là nam nhân?

Trì Am lại nhìn thoáng qua bụng bầu của đối phương, càng thêm rối rắm.

Đây thật sự là nữ nhân mà.

“Đế Lâm Tiên Thảo có ích lợi gì?” Bé trai áo xám bạc tò mò hỏi.

Trì Am ngó bé trai áo xám bạc này, trông cũng rất đáng yêu, dù sao chỉ cần trông giống Tư Ngang thì trong mắt nàng đều đáng yêu hết. Nhưng ánh mắt hung dữ thật sự, lúc nhìn người khác cho người ta cảm giác chịu vô hạn khinh bỉ, rất dễ lôi kéo thù hận.

Nào có ai lại sinh ra ánh mắt như thế chứ?

Trì Am thầm nói trong lòng, lại nghe Tiểu Hồng muội muội phổ cập khoa học về giống loài của mình.

“Đế Lâm Tiên Thảo rất hiếm gặp, tên nó có một chữ Đế chứng minh ở Tiên Linh giới nó là tiên thảo cấp bậc đế vương, có thể đứng trên tất cả tiên thảo khác. Mọi người đừng thấy nó giống cỏ dại, đây là màu sắc tự vệ của nó, nơi nào có nó đều thành phúc địa. Có phải sau khi Tư công tử xông vào nơi này thì sau lưng cũng không gặp truy binh nữa không?”

Tư Lăng gật đầu, mấy ngày này xung quanh đúng là không có truy binh, nàng ấy có thể an tâm ở lại đây an thai dưỡng thai.

Tiểu Hồng cười rộ lên: “Thì đúng rồi, nó có thể cải tạo nơi mình sinh trưởng thành một động tiên, người xông vào địa bàn của nó cũng chịu phúc địa che chở, mặc kệ làm chuyện gì cũng thuận lợi rất nhiều.”

Nghe Tiểu Hồng muội muội giải thích, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trì Am đều thay đổi.

Trì Am nghe mà ngớ cả người. Thì ra tồn tại của nàng bá đạo thế cơ à? Nàng nghe còn không nhịn được ngại ngùng đây.

Hì hì, nếu nàng có thể thay đổi hoàn cảnh thành phúc địa, chờ sau này nàng có nên kiếm cái chỗ cải tạo một phen rồi để Tư Ngang vào ở không? Bảo nàng nuôi nam nhân nhà mình, nàng rất sẵn lòng.

Trì Am còn đang vui vẻ thì lại nghe Trọng Thiên nói: “Một khi đã như vậy, Tiểu Lăng Tử cứ ở lại đây đi, chờ đến khi sinh đứa nhỏ luôn.”

Hai hài tử còn lại cũng đồng ý, nhưng vẫn có hơi băn khoăn: “Tuy rằng nơi này là phúc địa, nhưng liệu có dẫn tới các thể lực đuổi giết không?”

Trọng Thiên hừ một tiếng, khinh miệt nói: “Bọn họ dám đến, chúng ta dám giết! Xem chúng ta giết được nhiều hay bọn họ tới nhiều.” Nói xong lời cuối cùng, toàn thân hắn đằng đằng sát khí, giống như sát thần.

Bé trai áo xám bạc bên cạnh cũng sát khí ngút trời, không kém hơn Trọng Thiên chút nào: “Đúng vậy, bọn họ không đến ta còn muốn trực tiếp giết tới cửa ấy chứ.”

Hai “giống đực” đứng chung một chỗ, nghiễm nhiên một đôi cuồng sát.

Tiểu Hồng muội muội chịu không nổi sát khí mãnh liệt trên người bọn họ, dán đến bên cạnh Tư Lăng.

Tư Lăng cười nói: “Được, quyết định như vậy đi, dù sao thời gian này ta ở lại đây cũng rất thoải mái.”

Sau khi quyết định tạm thời an cư tại đây, nhóm người lập tức hành động, định bố trí một chút sơn động này, biến nó thành một địa phương có thể ở lại. Ở đây còn có nữ tử mang thai đấy. Tuy người tu tiên không thèm để ý hoàn cảnh, nhưng vì nghênh đón đứa nhỏ xuất thế, dù thế nào không thể để bé con ở một nơi kém quá được.

Không đến nửa ngày, sơn động vốn đơn sơ lập tức rực rỡ hẳn lên, Trì Am thiếu chút nữa không nhìn ra đây là sơn động nàng ở gần ngàn năm.

Nhưng cũng rất tốt, nàng thích náo nhiệt như vậy, quan trọng nhất là nàng muốn nhìn đứa nhỏ của Tư Lăng ra đời.

Không biết vì sao, nàng luôn có cảm giác thân cận không hiểu ra sao với Tư Lăng, cũng càng thêm để ý đứa bé trong bụng nàng ấy.

Về phần Trì Am, nàng cũng được nhóm người này chăm sóc rất cẩn thận, đặc biệt là đóa sen yêu tiên Tiểu Hồng muội muội kia. Bé gái không chỉ hiểu làm thế nào cho nàng thoải mái, còn rất hào phóng tưới cho nàng Tiên Linh dịch, làm Trì Am sung sướng lắc lư toàn thân cành lá như say rượu.

Tiểu Hồng muội muội thấy nàng thoải mái như vậy cũng rất vui vẻ, vươn tay nhỏ sờ sờ lá cây của nàng, bi bô nói: “Đế Lâm Tiên Thảo, sau này chúng ta sẽ ở tại đây, mượn phúc vận của ngươi ngăn cản chút tai kiếp, để Tư công tử bình an sinh hạ đứa nhỏ, đến lúc đó chúng ta sẽ thâm tạ.”

Trì Am dùng lá cây cuốn cuốn vạt áo bé gái, tỏ vẻ đồng ý.

Tiểu Hồng muội muội nhìn phản ứng của nàng, biết Đế Lâm Tiên Thảo đồng ý thì không khỏi càng vui mừng. Tiên thảo đã sinh ra linh thức, chứng minh mảnh phúc địa này phúc vận cực sâu, nó nguyện ý dùng phúc vận của mình che chở bảo bảo trong bụng Tư công tử đương nhiên không thể tốt hơn.

Tiểu Hồng muội muội đang định giới thiệu thành viên xung quanh với Đế Lâm Tiên Thảo thì phát hiện cấm chế lại bị người nào đó chạm phải.

Chờ thấy được nam nhân bước từ cửa sơn động vào, Trì Am ngây ngẩn cả cây.

Đó là… Tư Ngang?



Lời tác giả:

Tới đây muốn nói một chút, bối cảnh trong thế giới này là bối cảnh trong truyện “Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ”, nơi này là tiên linh giới.

Nhóm nhân vật Tư Lăng, Trọng Thiên, Tiểu Hồng muội muội đều là những nhân vật quan trọng trong “Nghịch Chuyển Tiên Đồ”. Những ai chưa đọc bộ truyện đó cũng không cần phải lo lắng, cứ coi như đọc một bộ truyện mới hoàn toàn đi. Dù sao tình tiết ở đây cũng không liên quan gì tới bên truyện kia, chỉ trưng dụng nhân vạt thôi.

Nghịch Chuyển Tiên Đồ viết năm mị 13 tuổi, 14 tuổi thì viết xong, đến giờ cũng quên gần hết rồi, mấy ngày nay đều đi tìm linh cảm, có lẽ sẽ xuất hiện vài đoạn bug đấy, mong mọi người thông cảm chút nhen

Đọc truyện chữ Full