Hai người trao đổi số điện thoại xong thì Trì Am vỗ vai Ninh Tích rồi vui vẻ rời đi.
So với cô tỏ vẻ vui mừng thì Ninh Tích lại thấy tâm trạng vô cùng tệ, cô ta nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt, cơn đau kích thích thần kinh của cô ta, một lúc sau cô ta mới bình tĩnh lại.
Lúc này, giọng nói máy móc của hệ thống cuối cùng cũng vang lên: “Ký chủ, người phụ nữ kia không dễ chọc, tốt nhất là giết cô ta đi!”
Ninh Tích cả giận: “Vừa rồi sao ta gọi mà mi không nói tiếng nào? Giờ còn nói lót cái gì nữa?” Sao cô ta không biết Trì Am không dễ chọc chứ? Nếu dễ chọc thì cô ta cũng không bị ép vào tường suýt vỡ ngực.
Ninh Tích đã bao giờ phải chịu thiệt như vậy đâu? Đây mới là lần đầu tiên bị người ta ép như vậy.
“Ký chủ, tôi cũng vì tốt cho cô thôi, nếu để cô ta biết về sự tồn tại của tôi thì có khi tôi…”
Ninh Tích cũng không nghe thấy những lời sau đó nữa, không biết là lời nói của hệ thống đã bị chặn lại hay là vì gì khác.
Cô ta vẫn không thoải mái hơn, tức giận nói: “Mi nhìn ta đi, rồi lại nhìn Trì Am mà xem. Cùng là người làm nhiệm vụ mà sao cô ta có thể dễ dàng lấn át ta vậy? Chẳng lẽ cấp bậc của cô ta cao hơn ta?”
Nghĩ đến việc vừa rồi bị Trì Am áp chế, Ninh Tích vui được mới là lạ.
Cô ta đã xuyên qua mấy thế giới, mỗi thế giới đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Đối với Ninh Tích thì sự thành công và kinh nghiệm mà cô ta có được từ mấy thế giới đó đã khiến cô ta quen với việc kiểm soát mọi thứ. Vốn dĩ đối với Diệp Lạc và Tô Quân Hàng, nam nữ chính của thế giới này, cho dù mối quan hệ của họ bây giờ có sâu đậm đến đâu thì cô ta vẫn tự tin rằng mình có thể làm cho họ chia tay và ly hôn, vờn họ như mèo vờn chuột.
Nhưng không có nghĩa là một ngày nào đó cô ta cũng vui vẻ để mình trở thành một con chuột bị người ta vờn mồi, chưa kể đến việc sự xuất hiện của Trì Am sẽ hoàn toàn phá vỡ nhịp điệu của cô ta và khiến cô ta mất đi lợi thế kiểm soát mọi việc.
“Cấp bậc của ký chủ còn chưa đủ, chỉ cần cô làm thêm vài nhiệm vụ nữa mà tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ đạt 100% thì có thể nâng cấp, đương nhiên có thể đứng trên mọi người.”
Ninh Tích thở dài, nhiệm vụ này có thể không hoàn thành nổi, sau này còn có khả năng đứng trên mọi người sao?
Nghĩ vậy cô ta lại hỏi: “Trì Am kia nói trên thế giới này có rất nhiều người làm nhiệm vụ như ta, mi có biết không?”
“Đừng lo, mấy người làm nhiệm vụ kia đều là bạn, cô có thể hợp lực với họ để giết Trì Am.”
Ninh Tích đúng là bị chọc giận muốn cười, liên hợp lại à? Mi có chắc không phải Trì Am là người sẽ giết họ trước không? Mà tại sao hệ thống lại nghĩ rằng những người kia sẽ thân thiện và sẵn sàng hợp tác với cô ta chứ?
Suy bụng ta ra bụng người, căn bản Ninh Tích cũng không hi vọng có những người khác ở trong thế giới này. Không chỉ vì cô ta hi vọng mình là người đặc biệt mà còn vì không muốn có nhiều nhân tố bên ngoài can thiệp việc cô ta làm nhiệm vụ.
Ninh Tích ngày càng cảm thấy hệ thống không đáng tin, nếu không phải cần dựa vào hệ thống mới có thể xuyên qua thì cô đã cũng không muốn làm đâu.
Đương nhiên, giai đoạn này thì cô ta vẫn phải làm, nếu thoát ly hệ thống thì cô ta chỉ là một người đã chết, nếu có thể sống thì ai lại muốn chết chứ?
…
Diệp Lạc đang túm lấy một người phục vụ trong buổi đấu giá để hỏi tung tích của Trì Am và Ninh Tích thì người đó chợt run rẩy chỉ về phía trước: “Có phải kia là người cô đang tìm không?”
Diệp Lạc quay đầu lại thì nhìn thấy Trì Am đang ung dung đi tới, tay chắp sau lưng.
“Am Am, cậu không sao chứ?” Diệp Lạc chạy tới, nắm lấy tay cô, nhìn lên nhìn xuống, lo lắng cô bị thiệt thòi vì Ninh Tích.
Trì Am để cô kiểm tra rồi cười: “Có thể có chuyện gì chứ? Không phải tớ không sao đây à? Cậu đừng lo, sau này Ninh Tích sẽ không dám làm phiền vợ chồng cậu nữa đâu.”
Diệp Lạc cau mày, hiển nhiên là trong lòng cô không hề tin tưởng, nhưng vẫn nói: “Cô ta dám tới sao, xem tớ có xé nát cái bộ ngực của cô ta ra không!”
Chẳng lẽ những người này đều cho rằng bọn họ rất dễ bắt nạt sao? Cứ nói chồng cô trước đi, từ nhỏ tên đó đã là một thằng cha thiếu niên dậy thì hắc hóa rồi, ngay cả cô cũng không dám tuỳ tiện chọc vào anh. Những người kỳ quái kia nếu thật sự dám can thiệp vào hôn nhân của họ thì xem thử xem chồng cô không chơi chết bọn họ mới là lạ.
Chờ đến khi cuộc đấu giá kết thúc thì Ninh Tích lại đến.
Diệp Lạc vốn nghĩ rằng cô ta sẽ lại làm bộ mập mờ đến gây xích mích với mình như mấy lần như trước, nhưng lần này cô ta lại rất bình thường.
“Mợ chủ Tô, trước đây là tôi sai rồi, có thời gian chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Ninh Tích cười nói.
Diệp Lạc: “... Ăn cơm thì không cần đâu, hi vọng cô Ninh đừng có nói vài câu là lại kéo chồng người ta vào là được.”
Ninh Tích nhếch đôi môi căng mọng, vô thức muốn trêu chọc thêm vài câu, nhưng nhìn thấy Trì Am đang cười bên cạnh thì lại run cả người, lập tức đổi giọng: “Làm sao có thể chứ? Mợ chủ Tô hiểu lầm rồi, tôi không có ý gì đâu. Anh Tô và mợ chủ Tô tình cảm tốt, làm tôi hâm mộ lắm đó.”
Diệp Lạc chỉ ha ha hai tiếng.
Tưởng cô ngu lắm đấy à, không phân biệt được hâm mộ và nói kháy chắc? Cho dù Ninh Tích có mục đích gì thì tóm lại là không có ý tốt.
Ninh Tích mỉm cười như thể không quan tâm đến thái độ của Diệp Lạc. Cô ta là một người phụ nữ rất hấp dẫn. Kinh nghiệm ở mấy thế giới trước cùng với sự giúp đỡ của hệ thống khiến tâm tính của cô ta cũng không tầm thường, đặc biệt là khi muốn tạo mối quan hệ tốt với ai đó. Dù người đó có ghét cô ta đến đâu thì cũng không tự giác mà giảm bớt ác cảm.
Cuối cùng khi họ rời khỏi cuộc đấu giá thì nét mặt Diệp Lạc đã thay đổi đến vài lần.
Ngồi trong xe, Diệp Lạc thở dài nói: “Ninh Tích quả nhiên lợi hại, lúc trước tớ còn ghét cô ta muốn chết, nhưng bây giờ lại thấy cô ta là người có thể qua lại, đúng là điên mất thôi.”
Trì Am vỗ vai cô, khó có thể nói với cô ấy là trên người Ninh Tích tự có giá trị tăng thiện cảm, cộng thêm cô ta có ý muốn đến gần nên ấn tượng của Diệp Lạc đối với cô ta mới thay đổi nhanh như vậy.
Trì Am lạnh lùng quan sát, cũng không quan tâm Ninh Tích làm ra thủ đoạn nhỏ như vậy, cô thật sự tin tưởng vào tình cảm của Diệp Lạc và Tô Quân Hàng.
Họ đã từng bị rất nhiều người cố ý hoặc vô tình gây chia rẽ nhưng chưa bao giờ xuất hiện nguy cơ trong hôn nhân, điều đó cho thấy tâm tính của hai người và tình cảm kiên định giữa đôi bên.
Không, thay vì nói tình cảm của bọn họ vững chắc thì thà nói là Tô Quân Hàng chính là một người không đơn giản.
Nghĩ đến đây Trì Am lại buồn cười, nếu Tô Quân Hàng thật sự như Ninh Tích nói, là nam chính như hệ thống đoán thì nhất định phải có chút khí chất của nhân vật chính mới đúng.
Cho nên cho dù hệ thống và người làm nhiệm vụ quấy nhiễu đủ kiểu thì đến lúc này với tư cách là nam chính anh luôn có khí vận hộ thân và năng lực cũng không tệ lắm.
Chỉ có điều vận khí của con người thật sự có thể bị tiêu hao, nếu bị những hệ thống đó làm tiêu hao có chủ đích thì khi vận khí của Tô Quân Hàng và Diệp Lạc bị tiêu hao hết họ sẽ có số phận khốn khổ như hệ thống muốn và sẽ kết thúc trong bi kịch.
Dù tình cảm của họ có vững chắc đến đâu thì cũng không thể chống đỡ được quá nhiều âm mưu ập tới, chưa kể còn bị những thế lực ngoài thế giới này tính kế nữa.
Diệp Lạc cảm thán vài câu xong liền vứt việc này ra sau đầu, thấy vẫn còn sớm nên hỏi Trì Am có muốn đi tắm suối nước nóng không.
Chồng cô ấy đang đi công tác, chỉ có một mình cô đi đâu cũng được, nên giờ cô mới có thời gian đi lang thang cùng cô bạn thân.
Trì Am lắc đầu, lười biếng không muốn động đậy: “Tớ không đi, không có tí sức lực nào hết.”
“Vậy bây giờ cậu muốn đi đâu? Về nhà à?” Diệp Lạc thực sự không có cách gì với cô, vì sao cô bạn thân của cô kết hôn xong tính cách lại thay đổi nhiều quá vậy? Từ người vô cùng nhiệt tình sung sức trước kia biến thành dáng vẻ bà cụ không thích hoạt động thế này, cô thật sự hoài nghi không biết có phải là chồng cô làm gì với cô không.
Trì Am cười nói: “Đi tìm chồng tớ.”
Diệp Lạc nghĩ đến cái gì lại không nhịn được cười phì ra tiếng: “Cậu thật sự định chọc trời rạch đất đấy à?”
“Nếu cậu muốn thì tớ sẽ khiến cho Ninh Thị phá sản.” Trì Am nói rất thản nhiên.
Loại người có thể xuyên qua nhiều thế giới như Ninh Tích mà muốn có được sự giàu có và địa vị trong những thế giới này thực ra không phải do nỗ lực của chính họ mà có được, có lẽ đều là do hệ thống giúp họ đạt được. Nếu không có những thứ này thì họ cũng sẽ không thể sống sót nổi.
Cho dù không thể sống sót thì khi đến thế giới tiếp theo họ sẽ lại là một người mới.
Nghĩ kỹ lại, những người xuyên việt này thật sự vô trách nhiệm, họ giống như người qua đường, lạnh lùng không đếm xỉa đến xung quanh, sẽ không sống nghiêm túc như người thường mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ họ sẽ rời đi, không quan tâm việc mình đến thế giới đã gây ra những thiệt hại gì, đã khiến cuộc sống của bao nhiêu người bị đảo lộn.
Đối với họ thì những thế giới này chỉ là ảo, họ chưa bao giờ nghĩ tới việc nếu tất cả đều là thật thì sẽ như thế nào.
Diệp Lạc cảm động ôm chặt lấy cô, cảm thấy Trì Am thực sự là một người bạn tốt cảm động cả vũ trụ.
Xe đến trước cửa chính tập đoàn Tư Thị, Trì Am liền chào tạm biệt Diệp Lạc, đi chậm rãi ung dung vào trong công ty.
Vừa tới cửa cô lễ tân ở sảnh lầu một nhìn thấy cô thì hai mắt đã sáng lên, vội vàng chạy tới.
“Bà chủ, sao cô lại tới đây?” Em gái lễ tân không nhiều tuổi lắm nở nụ cười rất ngọt.
Trì Am cười với cô ta nói: “Tôi đến xem thử.” Sau đó lại như làm ảo thuật lấy ra một túi kẹo sữa handmade trong ba lô ra đưa cho cô: “Cái này là tôi tự làm, cô nếm thử xem.”
Thật ra đây là món ăn vặt Tư Ma Vương làm cho cô rồi để ở chỗ cô dễ lấy để cô buồn miệng thì lấy ra nhai.
Em gái lễ tân không từ chối, tươi cười nhận lấy rồi đón cô vào trong.
Đối với bà chủ Trì Am này, có rất nhiều người trong tập đoàn đều đã được gặp, có người thích cô, có người hâm mộ với cô, có người không quan tâm, có người đố kỵ, có người khinh bỉ... Mỗi người đều có phản ứng khác nhau, nhưng hầu hết đều giống như em gái này, vô cùng thích Trì Am, bởi vì mỗi lần Trì Am đến công ty thì đều mang theo một ít đồ ăn nhẹ tự mình làm.
Không biết món ăn vặt này được chế biến như thế nào mà rất ngon, không thể mua được ở đâu, khiến nhiều người đã ăn là nhớ mãi không quên, chỉ ước gì Trì Am lần sau lại đến.
Nhân viên lễ tân đưa Trì Am đến thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, chờ cô đi lên rồi mới xách túi kẹo sữa đi chia, gặp ai cũng có phần.
Nghe tin bà chủ đến thăm ban, tập đoàn Tư Thị lập tức chấn động.
Đặc biệt là tổ thư ký ở tầng cao nhất, nhanh chóng hỏi trong nhóm nhân viên của công ty xem hôm nay bà chủ mang đồ ăn nhẹ gì đến, thảo luận vui vẻ lạ thường.
Chỉ có mấy trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc là chỉ lén theo dõi, không tham gia thảo luận.
Họ thầm nghĩ, không biết những người này sẽ cảm thấy thế nào khi biết những món ăn nhẹ bà chủ mang đến thực ra là do vị tổng giám đốc nổi danh là bạo quân này tự tay làm cho cô.
Chắc là sẽ rất hoảng hồn đây, sau đó lại cảm thấy sự tương phản rất dễ thương này thực sự phá vỡ ấn tượng về tổng giám đốc, làm người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Trong cuộc thảo luận vui vẻ kia đột nhiên có một phát biểu rất không hài hòa:
“Mấy người không nghĩ là cô ta đang mua chuộc lòng người sao? Hơn nữa mấy cái thứ đồ ăn vặt cũng không tốn bao nhiêu tiền, cô ta keo kiệt kinh khủng, chỉ mang theo một ít, chỉ tặng cho lễ tân và tổ thư ký, đến bây giờ mấy người đã được nhận quà lần nào chưa, không cảm thấy rất không công bằng à?”
Không khí náo nhiệt lập tức kết thúc.
Cả nhóm chat đều trầm mặc, ngay cả những trợ lý đặc biệt đang nhìn trộm vào màn hình nhìn đoạn tin nhắn của người vừa nói cũng nhướng mày.
Mặc dù là nhóm chat của nhân viên tập đoàn Tư Thị nhưng các thành viên đều ẩn danh, làm như vậy cũng là để mọi người có thể tự do phát biểu, cho nên đã che đi danh tính của tài khoản, chỉ một số quản trị viên mới có thể nhìn thấy.
Sau một phút trong nhóm đã có động tĩnh.
“Người chưa từng ăn không đủ tư cách nói những lời như vậy.”
“Đây cũng không phải là món ăn vặt bình thường.”
“Ăn xong thì không thể nào quên được, lại không thể mua nó ở ngoài. Mấy người nghĩ có tiền là mua được à? Ngây thơ.”
“Ngây thơ +1!”
“Thằng nào đầu óc có lỗ vậy, dám nói ra câu như vậy? Bà chủ mua chuộc lòng người thì sao? Tôi bằng lòng để cho cô ấy mua chuộc nhé! Đáng tiếc là cho tới bây giờ cô ấy còn chưa mua chuộc tôi đây này.”
“Đúng vậy, chỉ có mấy em gái quầy lễ tân với tổ thư ký mới có cái khí vận đấy thôi.”
“Có phải người vừa phát biểu đang ghen tị với bà chủ đúng không? Bà chủ đúng là làm cho người ta ghen tị thật. Cô bé Lọ Lem gả vào gia đình giàu có, mà tổng giám đốc của chúng ta còn đẹp trai nhiều tiền nữa chứ. Kiểu đàn ông thế này chỉ gặp được ở trong truyện thôi, ngoài đời không có đâu. Mà lại phát hiện ra mình lại chỉ là người khác mới đau chứ.”
“Cười khùng luôn đó trời, thế tổng giám đốc công ty chúng ta thì tính là gì thế
“Tổng giám đốc của chúng ta không phải người, tôi cảm thấy nhất định anh ấy không phải con người, nếu không làm sao có thể làm tổng giám đốc của Tư Thị chúng ta chứ?”
“Lầu trên nói lời này không sợ bị mấy trợ lý đặc biệt núp lùm nhìn thấy nói cho tổng giám đốc biết à?”
Các trợ lý đặc biệt đang núp lùm: “...” Không, họ sẽ không nói với tổng giám đốc đâu.
Ở một khía cạnh nào đó thì tổng giám đốc của họ quả thực không phải là con người, có mấy người đã tìm ra chân tướng rồi đấy.
Trong nhóm chat vô cùng sôi nổi, chẳng mấy chốc câu nói kia đã bị chèn mất.
Trong phòng thực tập có một người phụ nữ mặc áo trắng, khuôn mặt xinh đẹp dần lạnh xuống, nhìn nhóm chat nhân viên sôi nổi rồi yên lặng lui ra ngoài, đồng thời xóa tất cả thông tin và status mình đã đăng lên.
Cô ta cắn môi, nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy ở sân bay mấy ngày trước, khẽ nheo mắt lại.
Xem ra nhiệm vụ công lược ở thế giới này hơi khó khăn.
…
Khi Trì Am lên đến tầng cao nhất thì một nữ thư ký đã đợi sẵn ở đó vội vàng đón cô vào văn phòng tổng giám đốc, nói: “Tổng giám đốc vẫn còn đang họp, cô có muốn chờ không, hay là để chúng tôi đi thông báo với tổng giám đốc một tiếng?”
Ai ở trong tổ thư ký cũng biết tính tình và thái độ của tổng giám đốc đối với Trì Am, họ hẹn hò ba năm rồi cuối cùng cũng kết hôn, không ai não tàn mà dám để cô phải đợi.
“Không cần đâu, tôi sẽ đợi anh ấy ở đây.” Nói xong Trì Am liền ngồi phịch xuống sô pha, trông rất uể oải.
Thư ký thoáng sửng sốt, cảm thấy hình như bà chủ đã thay đổi rồi, nhưng không kịp suy nghĩ kỹ kiền đi pha một tách trà mang đến cho cô.
Trì Am ngồi một lúc Tư Ngang đã quay lại.
Nhìn thấy Tư Ngang, cô lập tức chuyển từ trạng thái lười biếng trở nên sôi nổi bổ nhào qua phía anh.
Tư Ngang một tay cầm văn kiện, một tay ôm chặt cô, bảo trợ lý đặc biệt phía sau đi ra ngoài rồi hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Trì Am vòng tay qua cổ anh, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, nói: “Tư Ngang, em có một phát hiện thú vị.”
Tư Ma Vương thấy vẻ mặt của cô, đột nhiên cảm thấy phát hiện thú vị của cô hẳn là không có gì thú vị, anh cũng không muốn nghe.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 821
Chương 821