DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ
Chương 830

Lúc Trì Am tỉnh lại thì bên ngoài trời đã sáng, không biết là mấy giờ rồi.

Cô lười biếng nằm lỳ trên giường không muốn cử động, nhất là cảm thấy có bộ phận nào đó trên cơ thể ê buốt, khó chịu thì lại càng không muốn cử động.

“Dậy rồi à? Muốn ăn gì không?”

Một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên, tiếp theo một bàn tay to lớn phủ lên đầu cô xoa nhẹ, sức lực quen thuộc cùng với nhiệt độ mát lạnh lướt qua da đầu cô, dường như hòa thành một dòng nước ấm, từ từ lên men ở đáy lòng cô, dần đọng lại trong lòng, vĩnh viễn không thể gỡ bỏ.

Trì Am nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi dựa vào cột giường.

Ánh sáng rực rỡ từ bệ cửa sổ chiếu vào người anh, lông mày đen như mực, áo sơ mi trắng, quần ở nhà màu đen, đều là những màu sắc đơn giản nhất nhưng lại khiến anh trở nên độc nhất vô nhị, trên đời này không thể tìm được người nào cũng màu sắc nào như thế nữa.

Đôi mắt cô chợt nóng lên, nghĩ đến việc từ khi bọn họ quen biết đến nay ngoài một trăm năm đầu tiên thì sau này ở trong Tam Thiên Luân Hồi giới họ hợp rồi lại tan, trong lòng lại thấy chua xót vô cùng.

Cho dù tiên nhân trường sinh bất lão cũng không thể chịu nổi việc hợp tan vô thường đến vậy, vì thế mà tâm lực đã lao lực quá mức.

Trì Am ngồi dậy khỏi giường, rúc người vào trong ngực anh, vòng tay ôm chặt lấy anh, như muốn khảm anh vào trong xương cốt mình.

Tư Ngang ngả người ra sau để mình ngồi tự nhiên hơn, cho cô làm tổ trong lòng anh cũng được thoải mái hơn.

Tay anh đặt trên lưng cô, giọng nói nhẹ hơn mấy phần: “Sao vậy?”

Trì Am dụi mặt vào áo sơ mi của anh rồi mới ngẩng đầu nhìn anh nói: “Không có gì.” Cô nở nụ cười rạng rỡ và ấm áp như ngày thường của mình rồi nói: “Thật ra không có gì đâu.”

Anh cụp mắt nhìn cô một lúc lâu, cũng nở một nụ cười rất nhạt, lẳng lặng ngồi đó ôm cô, im lặng không nói gì.

Sau khi tận hưởng một buổi sáng yên tĩnh và ấm áp, đến buổi trưa Tư Ngang đã bị cấp dưới tới gọi cửa.

Trì Am mặc quần áo tử tế, đứng trước kính thay đồ sửa sang lại cổ áo, phát hiện trên cổ không che giấu được mấy dấu hôn thì không khỏi nghi ngờ là người đàn ông kia cố ý làm vậy.

Bề ngoài là người nghiêm túc đàng hoàng chững chạc, nhưng thật ra là tên bệnh biến thái từ trong xương cốt, luôn có tính toán riêng.

Mà cho đến giờ cô cũng chưa bao giờ tính kế lại được với anh.

Hơn nữa, mặc dù người nhân tạo và con người có thể kết đôi nhưng không có nhiều ví dụ thành công, có lẽ ban đầu con người sẽ bị đổ gục bởi ngoại hình hoàn hảo và thực lực cường hãn của người nhân tạo nên đã chọn kết đôi với họ để tạo thành một gia đình. Nhưng lâu dần lòng người cũng thay đổi, cuối cùng dẫn đến kết cục bi thảm.

Quá nhiều ví dụ chứng minh rằng sự kết đôi giữa người nhân tạo và con người hiếm khi được hạnh phúc.

Cho nên người đàn ông này thật sự trăm phương ngàn kế muốn chứng minh bọn họ rất hạnh phúc sao, cần phải làm vậy nữa sao?

Trì Am bật cười.

Trì Am sờ cổ thêm lần nữa rồi quyết định mặc kệ, rất thoải mái đi ra ngoài mở cửa.

Trì Vũ đang ngồi trong nhà ăn, ăn trưa mà không biết mùi vị gì.

Khi thấy cháu gái xuất hiện mắt bà liền sáng lên, đợi cô ngồi xuống phía đối diện bà nhìn thấy vết tích trên cổ thì vẻ mặt liền cứng lại.

Trì Vũ đột nhiên cảm thấy cháu gái của mình đã lớn, đã có người cô muốn ở chung cả đời, không còn cần người cô nhỏ này ở bên cạnh nữa, chắc bà nên tìm thời cơ để rời đi thôi.

“Chào buổi sáng cô nhỏ.” Trì Am vui vẻ chào hỏi.

Trì Vũ bất đắc dĩ nói: “Bây giờ đã là buổi trưa rồi.”

Trì Am: “Vầng.”

Trì Vũ quá mệt tâm, thực sự không muốn nghĩ xem cả buổi sáng cháu gái của mình đã lăn lộn trong phòng với một người nhân tạo thế nào, còn về việc họ lăn lộn chuyện gì... Một nam một nữ ở trên giường thì còn có thể làm gì?

Quản gia người máy mang cơm trưa tới, Trì Am vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Trì Vũ.

“Cô nhỏ, đợi lát nữa cô có muốn ra ngoài đi dạo không?”

“Đi dạo ở đâu?” Trì Vũ vẫn còn đang rất mệt mỏi, vừa trải qua việc chạy trốn trong lúc sinh tử bà không muốn giày vò thêm nữa: “Xung quanh không có gì để đi dạo hết.”

“Tại sao lại không có? Chúng ta đến thành phố này mà còn chưa thăm quan đâu, mấy ngày tới chúng ta lại phải rời đi rồi.”

Trì Vũ sửng sốt, đã hiểu ý cô, bà liền hỏi: “ Vị trưởng quan kia muốn đi đâu?”

“Về Diệu Thành, dù gì thì anh ấy cũng là thủ lĩnh của người nhân tạo.”

Trì Vũ: “...”

Trì Vũ hít sâu một hơi, mở to mắt nhìn cô, tay cầm dao cũng không khỏi run lên.

Ý nghĩa của việc là thủ lĩnh người nhân tạo cũng giống như thủ lĩnh của con người, cả hai đều là những người đứng đầu trong xã hội này, những người bình thường hoàn toàn không thể với tới được. Cô cháu gái này không một tiếng động đã câu được thủ lĩnh người nhân tạo, thế này là bản lĩnh chọc trời gì vậy.

Trong lúc Trì Vũ khiếp sợ vô cùng thì Trì Am lại hết sức vui vẻ kéo bà ra ngoài đi chơi.

Chạng vạng tối Tư Ngang trở lại, anh vừa xuống phi hành cơ, trên tay cầm một chiếc mũ quân trang, nhìn thấy hai cô cháu Trì Am cũng đi về từ bên ngoài, trên tay Trì Am đang ôm một “con khỉ nhỏ” bẩn thỉu.

Nhìn thấy Tư Ngang, mắt Trì Am liền sáng lên, hứng thú bừng bừng chạy tới, đưa cho anh xem “con khỉ nhỏ” trên tay như dâng bảo vật.

“Tư Ngang, anh nhìn xem!”

Ánh mắt Tư Ngang rơi vào trên mặt cô, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Con khỉ nhỏ... Không phải, là con!”

Tư Ngang: “Ừ, sau đó thì sao?”

“Là con của chúng ta!” Trì Am cười rất sung sướng: “Dù sao chúng ta cũng không thể có con, vậy thì nhận nuôi một đứa thôi, sau này anh sẽ là ba của con bé. Nào bé con, gọi ba đi.”

Trì Vũ: “...” Không sinh được là sao? Người nhân tạo và nhân loại kết đôi với nhau có thể có con mà, cháu gái ngớ ngẩn này!

Con khỉ nhỏ trong tay Trì Am chớp đôi mắt to đen láy, rụt rè gọi: “Ba.”

Tư Ngang: “...”

“Khỉ nhỏ” mà Trì Am nhặt về đã ba tuổi, nhưng vì lớn lên ở khu tị nạn nên trông cô bé giống như mới chỉ hai tuổi, gầy gò ốm yếu, đôi mắt to lạ thường.

“Khỉ nhỏ” ấy là một cô bé nhỏ, trông khá trầm lặng ngoan ngoãn, nhưng đó chỉ là biểu hiện trước mặt những người thân quen thôi. Thực ra lúc Trì Am nhặt được cô bé thì cô đang giành giật thức ăn cùng mấy đứa lớn hơn trong thùng rác, dáng vẻ hung dữ đó có thể nói là lấy một địch trăm, những đứa lớn hơn đó đều bị cô bé đánh bại.

Bé khỉ nhỏ được tắm rửa sạch sẽ, mặc dù trông không được xinh xắn lắm nhưng các đường nét trên khuôn mặt cũng khá thu hút.

Trì Am đặt tên cho cô bé là Trì Tư, ghép theo họ của cô và Tư Ngang, vừa đơn giản vừa dễ nhớ, cũng thể hiện sự kỳ vọng của hai người đối với cô bé.

Đây là đứa trẻ sẽ kế thừa ước nguyện trở thành thủ lĩnh nhân loại trong tương lai của cô.

Sự xuất hiện của Trì Tư khiến Trì Vũ vốn định bỏ đi quyết định ở lại, đến Diệu Thành cùng họ.

Nhìn hai vợ chồng có vẻ không biết cách nuôi dạy con cái, Trì Vũ lại thấy lo lắng khó hiểu, thêm vào việc bà đã ở tuổi trung niên mà chưa từng kết hôn và sinh con, nên thực sự rất khao khát có con. Trước đây là vì nuôi cháu gái mà cuộc sống thì gian nan nên bà cảm thấy không lấy chồng cũng không sao, bây giờ cháu gái lớn rồi không cần bà chăm sóc nữa lại khiến bà cảm thấy hơi trống trải.

Nhưng giờ đã có Trì Tư rồi, sức chiến đấu của bà lập tức bùng nổ.

Thế là Trì Am rất vui sướng giao toàn bộ việc chăm sóc cuộc sống của Trì Tư cho Trì Vũ, mà cô và Tư Ngang thì phụ trách việc giáo dục cô bé.

Trong nhà có già có trẻ, cuối cùng đã nhìn giống một gia đình rồi.

Từ nhỏ Trì Tư đã là một đứa trẻ trưởng thành chín chắn, hai năm sau khi được Trì Am đưa về nhà họ Tư, cô bé dần mất đi sự liều mạng hung hãn khi còn nhỏ.

Hoặc là nói sự tàn nhẫn liều mạng này được thu lại ẩn giấu trong bản chất, không tới lúc cần thiết sẽ không xuất hiện.

Cho nên Trì Tư thật sự là một đứa bé ngoan hiểu chuyện.

Trì Am tự cảm thán một câu như thế, ngày nào cô cũng bận bịu chuyện nuôi con, trông tinh thần phấn chấn, Tư Ngang thấy vậy cũng không ngăn cản mà đi đón thêm hai đứa bé nữa về cho Trì Tư làm bạn.

Nuôi một đứa là nuôi, mà nuôi hai đứa cũng là nuôi, Trì Am đều bao hết.

Hai đứa trẻ do Tư Ngang đưa về là một trai một gái, bằng tuổi Trì Tư, Trì Am đặt tên cho chúng lần lượt là Tư Trác và Tư Tĩnh.

Hai bé được coi là đồng bọn túi khôn của Trì Tư, sẽ đi theo Trì Tư làm nên chuyện trong tương lai.

Tuy nhiên, khi chúng lớn lên Trì Am lại phát hiện cậu bé Tư Trác này là một con người thuần khiết, có chỉ số thông minh vượt trội và hơi yếu ớt; cô bé Tư Tĩnh thì là đứa trẻ lai giữa người nhân tạo và nhân loại, mang một nửa gen cơ học. Trong cơ thể cô bé có sức mạnh vô hạn, nhưng đầu óc thì đơn giản, có một trái tim chính nghĩa.

Mà chính nghĩa của Tư Tĩnh chính là người nhà.

Trì Am: “... Ừm, rất tốt, bảo vệ người nhà cũng là chuyện đương nhiên.”

Trì Vũ nghe nói như thế liền muốn nói với cô là đừng dạy con hư, nhưng nhìn thấy Tư Tĩnh vui vẻ gật đầu, vẻ mặt “Mẹ nói đúng”, Trì Tư và Tư Trác cũng mỉm cười đồng ý thì bà đành im lặng.

Khi Trì Tư sáu tuổi Trì Am mang theo ba đứa nhỏ đi đón ba Tư Ngang tan làm.

Ba đứa nhỏ đi theo Trì Am như đám gà con, nhắm mắt theo đuôi cô cứ như lo lắng Trì Am sẽ mang chúng đi bán.

Thế là Trì Am đưa tay ra một trái một phải nắm tay Trì Tư và Tư Tĩnh, Tư Tĩnh lại nắm tay Tư Trác, một lớn ba nhỏ sắp xếp thành một hàng.

“Mẹ ơi, chỗ làm việc của ba có xa không?” Lần đầu tiên được đi đón ba đi làm về, ba đứa trẻ rất háo hức.

“Không xa, ngay ở tòa nhà đó kìa.” Trì Am chỉ vào tòa nhà đúc bằng sắt thép cao nhất trong thành phố.

Ba đứa nhỏ cùng nhau nhìn qua rồi lại nhìn về phía mẹ mình, thế mà không xa sao?

Đoạn đường dài như vậy chắc chỉ có Tư Tĩnh mới có thể theo kịp.

Nhưng thấy Trì Am đầy phấn khởi thích thú quan sát chung quanh, chúng lại không nói gì nữa, cố hết sức đi theo Trì Am bằng đôi chân ngắn ngủn.

Con đường Trì Am đi không phải là đường bình thường, khi đi qua một số vùng tối hỗn loạn có rất nhiều con người và người nhân tạo bí mật theo dõi họ. Trong không khí như tràn ngập mùi máu tươi, hòa trộn với cảm giác u tối và bạo lực. Tư Tĩnh mẫn cảm đã căng thẳng cả người từ lâu, cô bé ôm chặt Trì Am và Tư Trác, giống như một con thú nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công đối phương.

Nhưng Trì Am vẫn giữ nguyên dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng, như ánh mặt trời ấm áp trên bầu trời dễ dàng khiến người ta thư thái.

Sau đó, quả nhiên họ gặp được những kẻ liều mạng đó, nhưng chúng đều bị Trì Am xử lý dễ dàng.

Đôi mắt của ba củ khoai nhỏ đều trợn tròn.

“Mẹ quá lợi hại!” Tư Tĩnh vỗ mạnh bàn tay nhỏ, mặt đỏ bừng: “Con muốn học võ với mẹ.”

Tư Trác liếc cô bé, đã ngu si tứ chi phát triển mà còn học võ cái gì?

Trì Am cười với ba đứa bé, sau đó dắt theo chúng dẫm lên “thi thể”, mỗi “thi thể” cô giẫm lên đều cố cắn chặt miệng, sợ mình hét lên một tiếng đau đớn thì sẽ bị ma đầu này đánh thêm lần nữa.

Cuối cùng cũng đến tòa nhà văn phòng của Tư Ngang, tình cờ Tư Ngang cũng vừa mới tan sở.

Nhìn thấy một lớn ba nhỏ này, lông mày của anh hơi nhướng lên, nghĩa là có ý dò hỏi.

Trì Am cười không nói gì, ba đứa nhỏ đành phải kiên trì nó: “Mẹ nói là đi đón ba đi làm về.”

Tư Ngang như cười như không, đi bộ ba tiếng đồng hồ đến đón anh tan sở sao?

Trì Am vẫn cười hì hì, khi giáo dục con cái cô không bao giờ có giới hạn, dù tốt hay xấu thì cũng đều để chúng được chứng kiến, sau đó hướng dẫn chúng suy nghĩ xem tại sao thế giới lại trở nên như thế này và chúng sẽ làm gì trong tương lai.

Tư Ngang biết cách dạy dỗ của Trì Am nhưng cũng không nhúng tay vào.

Sau này ba đứa trẻ mà muốn trở thành người đứng đầu nhân loại thì tất nhiên phải được nhân loại giáo dục.

Ba đứa bé đi bộ ba tiếng đồng hồ để đón ba đi làm về, trên đường về được ba đưa đến một quán ăn dành cho trẻ em gần đó ăn một bữa no nê, cảm thấy ba mình thật sự rất tốt.

Về phần mẹ Trì Am, ban đêm bị ba đè xuống giường giáo dục thì hôm sau cũng không thể dậy sớm dẫn ba đứa đi chạy bộ được nữa, mà biến thành người ba cao to, chân dài, đẹp trai thay thế.

Ba đứa bé nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ba, trong lòng âm thầm tưởng nhớ người mẹ luôn tươi cười tràn đầy năng lượng của chúng.

“Không được phân tâm.” Tư Ngang nói.

Giọng nói của anh rõ ràng không quá lớn nhưng lại khiến cho ba đứa bé run lập cập, hoàn toàn quên mất hôm qua khi ba đưa chúng đến nhà hàng dành cho thiếu nhi thì vẫn còn cảm thấy ba là tuyệt nhất.

Haizz, nhớ mẹ tràn đầy năng lượng, sẽ ôm và hôn chúng ghê.

Khi đám Trì Tư mười tuổi, Trì Am đưa chúng đến vùng hoang dã để săn bọ.

Ăn, ngủ và giết bọ đã trở thành thói quen hàng ngày của ba đứa nhỏ.

Ban đầu, ngày nào khi trở về chúng cũng bẩn thỉu như con khỉ lội bùn, máu trên người trộn lẫn với nước mắt và bùn, không có lấy một chỗ nào trên da là sạch sẽ, quá thảm, khiến những chiến sĩ người nhân tạo và nhân loại cùng đi giết côn trùng ở vùng hoang vu thấy mà thương cảm vô cùng.

Ba đứa trẻ rơm rớm nước mắt, miệng bĩu xuống, mặc dù rất tủi thân nhưng đối mặt với khuôn mặt tươi cười của mẹ Trì Am, chúng cũng không dám khóc ra tiếng.

Dù mẹ nhân đạo hơn ba nhưng đôi khi lại càng nhẫn tâm hơn, chúng không dám làm nũng chơi xấu vào những lúc thế này, nếu không sẽ gặp phải những điều còn khủng khiếp hơn nữa.

Về sau, ba đứa nhỏ đã có thể phối hợp cùng tiêu diệt đám côn trùng, an toàn rút lui, còn giữ được dáng vẻ sạch sẽ, cuối cùng cũng được coi là đạt tiêu chuẩn.

Ở tuổi mười ba chúng được gửi đến học ở một trường trung học của con người.

Ngày nhập học Trì Am và Tư Ngang cùng đưa chúng đến trường.

Hiệu trưởng tươi cười đi tới chào hỏi, nói với vẻ ân cần: “Hai người đúng là vợ chồng thắm thiết, đã hơn mười năm rồi mà quan hệ vẫn tốt như vậy, lại còn một lúc sinh ra ba đứa trẻ nữa. Có rất ít gia đình của người nhân tạo và con người được hạnh phúc như nhà hai người đấy.”

Trì Am ôm tay người đàn ông của cô, cười dè dặt.

“Hiệu trưởng, bọn em không phải do ba mẹ sinh ra.” Tư Tĩnh ngay thẳng nói luôn: “Ba nhặt được bọn em từ trong đống rác.”

Trì Tư tát qua một cái, ai bảo đi nói thật vậy?

Tư Trác lấy khăn tay che miệng làm bộ ho khan một tiếng.

Hiệu trưởng nhăn mặt, tiếp tục cười, giả vờ như mình không nghe thấy những lời thẳng thừng vừa rồi.

Trì Am và Tư Ngang chờ ba đứa trẻ được sắp xếp vào phòng học, làm quen với bạn học xong thì rời đi.

“Thời gian trôi nhanh quá, trong nháy mắt chúng đã lớn như vậy rồi.” Trì Am xúc động nói.

Tư Ngang ừ một tiếng, sau khi biến thành người nhân tạo có lẽ do bị thân thể của người nhân tạo ảnh hưởng đến cảm xúc cho nên anh luôn không nói nhiều lắm.

Trì Am ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhanh chóng hôn lên khóe môi anh.

Mọi người đi xung quanh đều bị sốc trước sự táo bạo của cô, đặc biệt là những con người cũng kết đôi với người nhân tạo. Họ ngây người nhìn cô, không ngờ cô lại nhiệt tình với những người nhân tạo lạnh lùng đến vậy.

Thấy vậy Trì Am lại tiếp tục hôn người đàn ông của cô trước mặt mọi người một lần nữa.

Người đàn ông của cô đầu tiên là chạm vào hơi ấm còn sót lại nơi khóe miệng, sau đó ôm cô vào lòng, phớt lờ những ánh mắt khác thường xung quanh, mặt vô cảm bước đi.

Trang tin giải trí ngày hôm sau đã lập tức giật tít “Thủ lĩnh người nhân tạo và phu nhân thể hiện tình cảm trên phố”.

Khi Trì Vũ nhìn thấy bức ảnh đính kèm thì liền cảm thấy cay con mắt, nhắm mắt làm ngơ, quyết định tự mình đi đón ba đứa trẻ về nhà.

Khi đám Trì Tư hai mươi tuổi, cuối cùng họ cũng tốt nghiệp đại học và bước vào công việc cấp cơ sở trong chính phủ của nhân loại.

Còn Trì Am và Tư Ngang khi đó thì vẫn còn trẻ như khi mới quen, mỗi lần có phóng viên chụp được cảnh họ cùng nhau tham gia một bữa tiệc nào đó thì luôn đưa ra một chủ đề “phu nhân thủ lĩnh người nhân tạo có thuật giữ nhan”.

Tất nhiên chủ đề thể hiện tình cảm, ngược đãi cẩu độc thân luôn là chủ đề bất biến, mà có ba loại cẩu bị ngược đãi, người nhân tạo, con người và con lai từ sự kết hợp của cả hai.

Thật đúng là tạo nghiệt!

Khi Trì Tư hai mươi lăm tuổi cô mang một người đàn ông về nhà.

“Ba mẹ, con muốn kết hôn với anh ấy, xin ba mẹ cho phép con!”

Trì Am nhìn chằm chằm “người đàn ông” được con gái mang về, vô cùng không sảng khoái nói: “Tư Tư, nếu mẹ không hoa mắt thì người con muốn kết hôn cùng… chính là thư ký của ba con, là người đàn ông lớn tuổi con vẫn luôn gọi là “chú” mà phải không?”

“Người đàn ông lớn tuổi” này thật ra không già chút nào, vẻ mặt anh ta cương nghị, lại có phong thái của một người đàn ông trưởng thành, đây là phúc lợi của người nhân tạo, họ sẽ chậm lão hóa hơn người thường, điều này khiến rất nhiều con người kết đôi người với nhân tạo đều hận đến nghiến răng. Mình thì dần già nua, thành một ông cụ bà cụ xấu xí mà người bạn đời của mình lại vẫn trẻ đẹp thì làm sao mà không đắng lòng cho được?

Thế thì nhất định sẽ xảy ra chiến tranh gia đình đấy nhé!

Vẻ mặt Trì Tư bình tĩnh nói: “Đúng vậy, nhưng mẹ à, trước đây mẹ đã nói tình yêu không phân biệt tuổi tác giới tính mà. Ba và mẹ cũng chênh lệch tuổi tác rất nhiều. Không phải hai người vẫn ở cùng nhau sao?”

Trì Am: “...”

Chết tiệt, bọn họ quen nhau ở Tiên Linh giới, sinh cùng thời, là người đồng lứa đấy nhé!

Trì Am liếc Tư Ngang, huých cùi chỏ vào người anh: “Này, anh nói gì đi, con gái anh bị một lão già bằng tuổi anh bắt cóc rồi kìa.”

Tư Ngang nhìn cô: “Anh ta nhỏ hơn anh hai mươi tuổi.”

Trì Am không nói nên lời.

Vậy là cuộc hôn nhân của con gái lớn đã được định đoạt.

Sau khi Trì Tư kết hôn, Trì Am lại lo lắng hai người họ cũng sẽ như các cặp người nhân tạo và con người khác, sau khi kết hôn lâu rồi sẽ gặp đủ loại vấn đề.

Nhưng thật bất ngờ là không hề, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, thậm chí đến năm thứ ba Trì Tư lại còn mang thai.

Trì Am: “... Cháu sắp lên chức bà rồi.”

Trì Vũ nhìn cô không nói nên lời: “Chẳng lẽ cháu chỉ có phản ứng này thôi à?”

Trì Am: “Còn có thể có phản ứng gì nữa?”

Trì Vũ đột nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.

Sau khi Trì Am đi gặp Trì Tư đang mang thai về liền chạy đến phòng làm việc của Tư Ngang tìm anh, rúc vào trong lòng anh rồi nhìn trái nhìn phải quanh người anh, sau đó lại nhìn mình trong gương, cuối cùng xác nhận mình vẫn còn rất trẻ.

Tư Ngang sờ đầu cô: “Sao vậy? Em khó chịu à?”

“Không phải, chỉ là sống bao nhiêu kiếp vậy mà em chưa từng có con, đột nhiên đi nuôi nấng một đứa nhỏ em mới nhận ra không dễ dàng gì cả.”

Tư Ngang hơi cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, một lúc sau mới nói: “Anh là thần, em là tiên, chúng ta rất khó có con, đây là sự điều khiển cân bằng của thiên đạo. Em có hối hận không?”

Trì Am đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh cười nói: “Hối hận cái gì? Chúng ta có thời gian vĩnh hằng, có con hay không cũng không quan trọng, chờ ông trời an bài như thế nào đi. Cũng giống như việc mẹ Tư Lăng sinh ra anh vậy, vốn dĩ bà ấy nghịch thiên mà sinh, lẽ ra không nên có đời sau, thế mà lại đẻ ra anh đấy.”

Mặc dù cuối cùng hai mẹ con họ bị ép phải rời xa, thậm chí bà còn phải lo lắng cho anh, nhưng đó cũng là một gánh nặng ngọt ngào đối với Tư Lăng.

Khi Trì Tư ba mươi tuổi cô đã là mẹ của một đứa trẻ, còn Tư Tĩnh cũng học theo Trì Tư, đưa một người đàn ông về nhà.

“Ba mẹ, con muốn lấy người đàn ông này, sau này sẽ bảo vệ anh ấy!” Tư Tĩnh nói như nam tử hán đại trượng phu biết gánh vác trách nhiệm.

Trì Am kinh ngạc nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn về phía Tư Trác đang cô đơn ngồi ở bên cạnh, không khỏi hỏi: “Tĩnh Tĩnh, con bỏ rơi A Trác thế sao?”

Hai người này không phải là một cặp à?

Tư Tĩnh tỏ vẻ khó hiểu: “Tư Trác là em trai.”

Tư Triệt: “Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, Tư Tĩnh là đồ ngốc. Nếu có người muốn cười thì mẹ nên vui mới phải chứ.”

Tư Ngang nhìn người đàn ông được Tư Tĩnh đưa về, anh ta là cháu trai được yêu thích nhất của thủ lĩnh loài người hiện tại, là viện sĩ Viện hàn lâm khoa học của nhân loại, chuyên nghiên cứu về tình cảm của người nhân tạo, còn trẻ và đầy triển vọng.

Vì vậy, cuộc hôn nhân của Tư Tĩnh đã được quyết định như thế.

Chỉ còn lại Tư Trác.

Trì Am nhìn Tư Trác trông như một con gà toi yếu ớt, tuy rằng có bộ não thông minh nhưng thể chất của cậu thực sự rất yếu ớt, mấy năm nay cô đã dạy cậu võ công mà cũng chỉ học được qua qua chút thôi, Trì Tư quyết định trở thành thủ lĩnh của loài người cũng đánh đấm tốt hơn cậu.

Rõ ràng chính là một thư sinh yếu đuối, là túi không trời sinh.

“Tiểu Trác, khi nào thì con kết hôn? Hay là muốn làm quý tộc độc thân? Bất kể con lựa chọn thế nào thì mẹ cũng đều ủng hộ con.” Trì Am nói với vẻ rất tiên tiến.

Tư Trác nâng cặp kính mắt lên, trên mặt nở nụ cười tao nhã, nói: “Mẹ đừng lo lắng, sau này nếu con thật sự tìm được người ưng ý thì con sẽ mang về cho mẹ xem.”

Tư Trác luôn là người có chủ khiến, thế là Trì Am không tiếp tục lo lắng cho cậu nữa.

Sau đó, khi Tư Trác ba mươi lăm tuổi đã mang về Trì Am một cô con dâu là người nhân tạo, sinh ra một đứa con lai có sức mạnh lớn vô cùng.

Khi Tư Ngang và Trì Am rời khỏi thế giới này thì Trì Tư đã trở thành thủ lĩnh của loài người, mà con của Trì Tư thì trở thành thủ lĩnh của người nhân tạo.

Cho đến lúc này, cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, mâu thuẫn giữa người nhân tạo và con người đã được xóa bỏ.

Chỉ cần cho họ thời gian để tìm ra cách khác phù hợp hơn thì tin rằng giữa con người và người nhân tạo sẽ có sự chung sống hòa bình.

Và thế giới này sẽ không bị hủy diệt, sẽ tiếp tục theo một cách khác.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Ngoại truyện Người nhân tạo đã kết thúc, tiếp theo là thế giới chính.

Đọc truyện chữ Full