Hai người khen qua khen lại mấy câu sau đó bà ngoại Lâm chào tạm biệt ra về. Lâm Thanh Lan tiễn bà ra ngoài cửa, sau khi quay lại thì nụ cười dần tắt đi. Bà nhíu mày hỏi: "Duệ Quân, lúc đó con có ở đấy không? Lâm Táp tranh cãi cái gì với Dư Tương vậy?"
DTV
Khương Duệ Quân bình tĩnh như thường trả lời: "Lúc ấy con không ở đó. Chỉ là con nhớ rõ từ trước tới giờ anh họ đều không thích Dư Tương. Gặp mặt mà không hợp ý nên mới cãi nhau chăng. Anh họ đúng thật là quá đáng."
Cậu ta không thể nói vì Dư Lộ nên Lâm Táp mới cãi nhau với Dư Tương được.
Lâm Thanh Lan nhíu mày: "Lâm Táp rất kỳ lạ..."
Bà vừa nói được một nửa đã nhớ tới việc chiều nay vừa nói chuyện với Dư Lộ xong, đi về phía trước được mấy bước đã đụng phải Lâm Táp. Chẳng lẽ thằng bé nghe được đoạn đối thoại của hai người nên đã cãi nhau với Dư Tương vì muốn bênh vực Dư Lộ ư?
"Duệ Quân, Lâm Táp tới nhà họ Bùi làm gì? Chẳng phải nó tới nhà mình tìm con sao?"
"Quan hệ giữa anh ta và Thừa Hãn Thừa Quang cũng không tệ. Có thể là anh ta tới tìm bọn họ chơi chăng?"
Lâm Thanh Lan nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Chắc chắn là Lâm Táp rất thân với Dư Lộ.
Khương Duệ Quân thấy bà tự hỏi trong chốc lát rồi tới thư phòng, bèn không nhịn được mà gọi bà lại: "Mẹ, mẹ định làm gì thế?"
"Gọi điện thoại cho cậu con."
"Mẹ mách cậu ạ?"
"Dù sao cũng phải nói chuyện này cho bọn họ một tiếng. Sau này nếu con dám làm vậy nhất định mẹ sẽ dạy dỗ con một trận ra trò, nghe chưa?"
Khương Duệ Quân yếu ớt gật đầu, đáy lòng lại đang cười trên nỗi đau của người khác, lại cảm thấy người mình hơi lạnh lẽo.
Hôm sau.
Khương Duệ Quân muốn tới thư viện nên dứt khoát qua nhà họ Bùi gọi anh em Dư Tương đi cùng, còn lén lút chờ mong Dư Tương có thể mở miệng gọi Dư Lộ. Nhưng rất nhanh sau đó Dư Tương đã nhỏ giọng đánh nát ảo tưởng của cậu ta.
"Đừng nghĩ nữa, Dư Lộ không ở đây đâu."
Khương Duệ Quân ủ rũ, thế nhưng trong lòng vẫn có cảm giác may mà Dư Lộ không ở đây, nếu không cậu ta thật đúng là không biết phải đối mặt với cô ta như thế nào nữa. Hai anh em cùng thích một cô gái. Cậu ta cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
Bà ngoại Lâm lại thay đổi thái độ trước đây, cho phép họ tùy tiện ra ngoài chơi. Lúc Dư Tương ra đến cửa bà còn dặn: "Tương Tương về sớm chút nhé. Có thể hôm nay sẽ mưa đấy."
Nếu Dư Lộ và Lâm Táp không thể hòa thuận thì bà kiên quyết không muốn Dư Tương dính dáng gì đến Khương Duệ Quân. Con gái thì nên chọn gia đình đơn giản thôi. Bà không thể hại đứa cháu gái ngoan ngoãn của mình được.
"Bà ngoại, cháu mượn sách xong sẽ về."
"Đi đi."
Ra cửa, Khương Duệ Quân gãi đầu: "Sao tôi cảm thấy bà Lâm đối với tôi không được nhiệt tình cho lắm nhỉ? Bà ấy sẽ không tính tội của Lâm Táp lên người tôi đấy chứ?"
Dư Tương mỉm cười: "Đừng nghĩ nhiều."
"Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, hôm qua mẹ tôi gọi điện cho cậu tôi. Anh họ vừa bị dạy dỗ, có lẽ còn phải viết bản kiểm điểm nữa. Cậu tôi rất nghiêm khắc với anh ấy."
Dư Tương nhún vai: "Chẳng liên quan gì đến tôi cả. Dù sao thì hôm qua tôi cũng đã tức giận rồi. Sau này sẽ không bao giờ chơi cùng anh ta nữa."
Khương Duệ Quân hơi bối rối, nhưng lại không biết nên làm thế nào. Không phải cậu ta không nghiêng về phía anh họ mà là cậu ta biết cái gì đúng cái gì sai, hiểu được rằng Dư Tương nói đúng, lần này là Lâm Táp quá đáng.
Đột nhiên cậu ta yên lặng khiến Dư Tương hơi không quen. Nhìn góc nghiêng buồn bã của cậu ta, cô khó tránh khỏi cảm giác áy náy.
Từ giây phút cô chạy ra khỏi nhà họ Bùi kia, có rất nhiều chuyện đều không hẹn mà hợp với nguyên văn. Bà ngoại Lâm sẽ không nhịn cơn tức này. Cho dù Khương Duệ Quân không kể tội thì bà ngoại Lâm cũng sẽ khéo léo kể lại trận tranh chấp này. Bậc cha chú không khó để đoán được ra nguyên nhân Lâm Táp làm vậy. Đó là vì anh ta thích Dư Lộ. Mà sau khi bà ngoại Lâm kể lại thì không biết những người bề trên của Lâm Táp sẽ biết được bao nhiêu.
Chỉ là với sự xúc phạm mà Lâm Thanh Lan làm với Dư Lộ và sự trùng hợp để bọn họ gặp nhau, Dư Tương tin rằng Lâm Thanh Lan sẽ nghĩ ra được một số chuyện. Cha mẹ hai bên không ai muốn gặp Lâm Táp khiến anh ta đối mặt với kẻ địch hai đầu, tình cảm với Dư Lộ sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Kỵ sĩ thành đồ bỏ đi, có khi còn có thể khiến người ta phát huy tác dụng của chất dinh dưỡng cũng nên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 59
Chương 59