Dư Lộ nhìn chằm chằm bọn họ qua khe hở giá sách, lại không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì. Chỉ là trong trí nhớ của cô ta, Dư Tương trở về từ nông thôn bỏ chồng bỏ con. Vừa rồi trông cô rất chán ghét không muốn nói chuyện nhiều với thanh niên trí thức kia. Chẳng lẽ đang sợ người ta nhắc lại chuyện cũ sao?
Dư Lộ siết chặt gáy sách. Ở trong mắt cô ta, Dư Tương chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng sớm muộn gì cũng sẽ tìm đường c.h.ế.t thôi. Nhưng cái người này lại cố tình không biết thân biết phận, lại muốn cướp sự nổi bật thuộc về cô ta thì cô ta chắc chắn sẽ không lùi bước.
Cũng chỉ là con thiêu thân mà thôi, yếu ớt không chịu nổi một đòn như con kiến vậy. Sao có thể tranh giành hào quang với trăng sáng được chứ?
Lại một ngày nữa trôi qua.
Dư Tương ở nhà đang cầm sách vở nghiên cứu nghiêm túc thì Lâm Thanh Lan đến cửa hỏi thăm.
Bà mang tới cho Dư Tương một ít đồ ăn vặt như là kẹo bơ cứng chocolate linh tinh mà mấy cô gái thường thích. Đó là quà xin lỗi của Lâm Táp.
"Cha mẹ nó đều bận quá không có thời gian qua đây nên dì đành tới nhận lỗi với cháu. Tương Tương à, cháu đừng chấp nhặt với thằng bé kia nhé. Cha nó đã dạy dỗ nó một trận rồi, còn bắt nó viết bản kiểm điểm nữa."
Dư Tương mất tự nhiên ngồi thẳng người lên: "Dì Lâm, trong chuyện này cũng có chỗ là cháu sai. Mọi người có làm gì Lâm Táp không vậy ạ? Nếu không lòng cháu sẽ rất bối rối."
Ông trời hãy tha thứ cho lời nói dối này của cô.
Lâm Thanh Lan rất dễ gần cầm tay cô nói: "Không sao đâu, là do thằng bé đáng bị ăn đòn thôi. Sau này dù là Duệ Quân hay Lâm Táp thì đứa nào dám bắt nạt cháu cháu cứ nói cho dì biết. Dì sẽ đòi lại công bằng cho cháu."
"Dì à, sau này chúng cháu sẽ cố gắng không tranh chấp với nhau nữa."
"Đúng là cô gái ngoan."
Có vẻ như Lâm Thanh Lan rồi hài lòng với Dư Tương. Rất nhanh sau đó Dư Tương đã tìm được nguyên nhân. Cái gọi là tiêu cực của tiêu cực là tích cực ấy, thường thì chưa cần phải gặp nữ chính, mẹ chồng đã thân thiết với người đối đầu với nữ chính trước rồi. Trong nguyên văn, Lâm Thanh Lan là nhân vật phản diện ai ai cũng ghét. Thế nhưng ở lập trường của Dư Tương thì cô cảm thấy điều đó không quan trọng, dù sao thì bà cũng chỉ là đang tính toán cho con trai mình mà thôi.
Lâm Thanh Lan ngồi thêm một lát nữa rồi rời đi.
Dư Tương bóc một viên kẹo ra, còn chưa kịp thưởng thức vị ngọt của nó thì nhà họ Bùi lại có khách. Là bà Ninh chống gậy tự đi tới đây, còn cầm một phần kẹo trong tay. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên nhất không phải là bà cầm kẹo mà là bà chịu ra khỏi nhà. Vừa lúc bà ngoại Lâm đang ở trong vườn nên vội vàng chạy ra đỡ bà Ninh.
"Chị dâu, gần đây cơ thể bà thế nào rồi? Tôi thấy hôm nay vẻ mặt bà rất tốt."
Bà Ninh hiền lành đáp: "Cũng ổn, tôi thấy hôm nay thời tiết mát mẻ nên ra ngoài một chút."
Bà ngoại Lâm vội vàng mời bà ngồi xuống sofa.
Dư Tương cười ngọt ngào với bà cụ. Bà Ninh nhìn thấy cô thì vẻ mặt càng dịu dàng hơn.
"Hai người trước tôi phải tới bệnh viện một mình. Nếu không phải gặp được Dư Tương thì có khi không thể xuất viện sớm vậy đâu. Vừa lúc trong nhà tôi có kẹo mà mấy cô gái nhỏ thích ăn nên tôi mang một ít tới cho cô bé."
Bà ngoại Lâm không ngờ lại còn một chuyện như vậy nữa nên vẫy tay kéo Dư Tương qua ngồi xuống.
"Bà Ninh, đó là chuyện nhỏ mà thôi. Ngài khách khí quá rồi. Nhiều kẹo như vậy là cháu được của hời rồi."
Bà Ninh vui vẻ: "Nếu cháu thích ăn thì hôm nào bà lại mua thêm cho cháu. Bà ấy à, bà sẽ ở nhà chờ cháu qua tìm bà chơi."
Dư Tương cười khẽ đồng ý. Cô thật sự không ngờ rằng chỉ vì một chuyện nhỏ như thế mà bà Ninh lại tới nhà cảm ơn. Cô được mở mang tầm mắt về thái độ cố chấp của bà.
Bà Ninh cũng không ở lại lâu. Lúc bà sắp về, không cần bà ngoại Lâm nháy mắt, Dư Tương đã tự đứng lên đỡ bà: "Bà Ninh, để cháu đỡ bà về."
"Ừ, bà Lâm à, tôi rất ngưỡng mộ bà có đủ cháu trai cháu gái đấy. Không giống nhà chúng tôi chút nào, sinh ba thằng nhóc chẳng tri kỷ chút nào cả."
Bà Ninh và chồng có với nhau hai đứa con. Hai đứa con lại sinh ba đứa cháu cho bà, toàn là con trai cả.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 61
Chương 61