DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 67

Dư Tương thật sự không nghĩ đến việc trở thành em gái họ duy nhất của mấy ông anh họ. Có phải bạn gái đâu mà chỉ có thể chọn một chứ. Người quyết định mọi chuyện trong nhà cũng không phải bọn họ, làm bạn nhậu cãi nhau ầm ĩ cũng không ổn. Bùi Thừa Quang thích khen thì cứ khen, huống chi với cái tính cách xấu xa kia thì cậu ta chỉ đang cố ý đùa cô mà thôi.

Cho nên Dư Tương ngoan ngoãn đan áo len nghe radio, Bùi Thừa Quang không bao giờ nấu cơm, chỉ còn một mình Dư Lộ bận trong bận ngoài trong phòng bếp làm cơm trưa.

Chỉ là rất đáng tiếc, giữa trưa bà ngoại Lâm và ông Bùi không trở về. Buổi chiều hai người về thì bảo bị bạn bè giữ ở lại ăn cơm.

Dư Lộ làm như không có chuyện gì đi tới bàn bạc với cô: "Chị, chị định tặng quà sinh nhật gì cho Ninh Miễn?"

Dư Tương ngồi thẳng người, bắt đầu lo nghĩ: "Không biết anh ấy thích cái gì. Em chuẩn bị tặng cái gì?"

"Tặng sách đi, anh ấy học kiến trúc thì tặng một bộ sách liên quan hẳn là sẽ không sai lầm."

Dư Tương nhíu mày: "Có cuốn sách nào sao?"

Dư Lộ cũng không để ý đến cô mà duỗi tay ra, đọc tên rất nhiều sách: "Trường chúng em có con của một cô giáo cũng đang học kiến trúc. Loạt sách này là những cuốn mà cô ấy thường treo bên miệng kể."

Dư Tương nghiêm túc nhớ kỹ rồi hưng phấn nói: "Ngày mai chị sẽ ra ngoài tìm xem mấy cuốn sách đó. Ngày mốt sinh nhật anh ấy rồi, vừa kịp lúc."

"Vậy chị tặng sách liên quan đi nhé, em sẽ tặng cái khác. Tốt nhất là hai chúng ta đừng nên trùng nhau."

Biểu cảm Dư Tương giãy dụa một chút rồi mất tự nhiên nói: "Cảm ơn."

Dư Lộ thở phào nhẹ nhõm rồi cười xán lạn: "Không cần cảm ơn em đâu, chị không giận em là tốt rồi."

"Đương nhiên là không rồi."

Nói dối trắng trợn nhưng mà thiện ý thì sẽ không bị sét đánh.

Chiều hôm sau, Dư Tương đợi bên ngoài bớt nóng mới ra khỏi nhà. Cô đi dạo nhà sách đã rồi mới qua chợ đồ cũ dạo một vòng cho đã thèm, cuối cùng mới mua được một bản bút ký, một cây lược gỗ, còn có cả nghiên mực mua từ trong tay Trường Phong nữa.

DTV

Hệ thống Trường Phong: "Vậy là được rồi hả?"

Có bùa làm mát cũng không muốn ra ngoài sớm. Cô đến chợ đồ cũ chỉ là vì ngạc nhiên trước mấy thứ đồ kỳ dị lộn xộn kia thôi.

Dư Tương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Không thì sao? Tôi cũng phải tìm một lý do để giải thích về nguồn gốc của nghiên mực kia chứ?"

Hừ, cứ sợ mình bắt nạt Ninh Miễn.

Hệ thống không hé răng.

Cô về nhà vừa lúc gặp phải Ninh Miễn đang đỡ bà đi dạo. Dư Tương vô cùng vui vẻ chào bà Ninh một tiếng.

Bà Ninh nhìn thấy cô thì vô cùng dễ gần nói: "Tương Tương đi đâu về đó?"

"Cháu đi chơi ạ, còn đang lo không biết nên tặng cái gì làm quà sinh nhật cho anh Ninh Miễn đây."

Bà Ninh hé miệng cười: "Đừng phí tiền làm gì. Mấy đứa nhỏ các cháu chơi vui là được rồi. Cháu mua cái gì, bà trả lại tiền cho cháu."

Dư Tương nhức đầu, ngại ngùng nói: "Cũng không có gì quý trọng. Cháu đi chợ đồ cũ dạo chơi thì tìm được một bản bút ký hình như là viết về mấy điều tâm đắc liên quan đến kiến trúc, cũng không biết có tác dụng gì với anh Ninh Miễn không. Nếu vô dụng thì còn có cái nghiên mực này. Người bán đồ cũ bảo nó là nghiên mực cổ, cũng không quý lắm. Hì hì, vừa lúc cháu có tiền tiêu vặt nên mua luôn."

"Cho bà xem với nào."

Bà Ninh nhận lấy nghiên mực rồi đánh giá, nhìn ra được lúc đầu đây là một nghiên mực không tồi, chỉ là trải qua năm dài tháng rộng nên bị dính đầy sơn mài, giống như bị đất vùi lấp vậy, không thu hút lắm. Nét chữ trên bút ký cũng đã cũ. Chỉ là bà không hiểu mấy thứ này nên bèn đem bản bút ký cho Ninh Miễn.

Ninh Miễn lật xem hai trang rồi vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu hỏi: "Thứ này mua ở đâu vậy?"

"Ở chợ đồ cũ có bán đấy, người nhà đó vừa mới thu được mấy sản phẩm thải đi. Em nhìn bên trong thấy, khụ khụ, có tiểu thuyết nên tò mò xem thử, vừa lúc nhìn thấy cuốn này. Nó có tác dụng sao?"

Ninh Miễn khó nén được sự ngạc nhiên: "Rất quan trọng. Nó là bút ký tâm đắc của một vị kiến trúc sư ở thời dân quốc, vô cùng quan trọng. Cảm ơn cô."

Bà Ninh hoảng hốt. Bà còn tưởng rằng Dư Tương bị đám buôn lậu với chợ đồ cũ lừa chứ. Thế là bà đem luôn cả nghiên mực cho Ninh Miễn rồi chọc ghẹo: "Nha, cháu nhìn cái này xem. Bình thường cháu không vẽ đồ án thì cũng là đang đổ mực nước, cứ như sắp nuốt cả mực vào bụng luôn rồi."

Ninh Miễn nghiêm túc quan sát chất lượng nghiên mực này, láng máng nhìn ra nó lóe lên ánh sáng xanh tím, ngửi được mùi mực thơm tinh khiết thoang thoảng, lúc gõ vào nghiên cũng phát ra tiếng rất trong trẻo và chắc nịch. Đúng thật là một nghiên mực tốt.

"Nghiên mực cổ tốt lắm. Cô mua hết bao nhiêu tiền?"

Dư Tương chắp tay sau lưng cười rạng rỡ: "Không đáng bao nhiêu cả, tặng cho anh Ninh Miễn cả đó."

Đọc truyện chữ Full