Bà ngoại Lâm gật đầu: "Mấy ngày nay đến công trường rất vất vả, chú ý đề phòng say nắng, trên đường đi cẩn thận nhé!"
Ninh Miễn cảm ơn bà ngoại Lâm, khách sáo vài câu liền rời đi.
Bà ngoại Lâm đưa anh ra ngoài cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh một hồi.
Anh ta đẹp trai, cao ráo, và tốt bụng.
Ngoại trừ việc ít nói thì anh ta rất phù hợp với Dư Tương.
Để so sánh mà nói thì Khương Duệ Quân tính tình trẻ con, Dư Tương lại cũng là đứa hay nóng tính, hai đứa này hợp lại với nhau thì sống qua ngày kiểu gì, chi bằng cứ như Ninh Miễn này lại đáng tin hơn chút.
Bà ngoại Lâm đóng cửa lại, kích động chạy vào phòng Dư Tương, Dư Tương đang nửa mê nửa tỉnh thì cảm thấy có người ngồi bên cạnh đang quạt cho mình, lập tức tỉnh giấc, nheo mắt lại thì thấy là bà ngoại Lâm thì lại lăn xuống nằm duỗi dài trên giường, ngái ngủ hỏi: “Bà nội, sao vậy?”
Bà ngoại Lâm cảm thấy cô cháu gái trông thật dễ thương đáng yêu nhất, cười nói: “Không có gì đâu, ta thấy cháu thật giống với mẹ mình khi còn nhỏ.”
Đây cũng là lý do tại sao bà không tự chủ mà càng thiên vị Dư Tương hơn.
Cô con gái lớn của bà đã sống trong sự u uất nhiều năm không có một người cha thực sự, đó là điều bà đau lòng nhất, nhưng bây giờ nó đã lớn nên không cần bà lo lắng nữa cho nên bà chỉ đành dùng tình yêu đó đề bù đắp cho Dư Tương.
"Nhưng cháu đừng tìm một người ngang bướng bỉnh như bố cháu, phải tìm người có tính cách tốt một chút, theo bà thấy hay là cứ tìm người mà luôn nhường nhịn cháu là được, để sau này cháu có thể cùng người ta thường xuyên đấu võ mồm!”
Không cần biết mẹ vợ trước mặt đối xử tốt với con rể thế nào nhưng quay lưng đi một cái là lúc nào cũng càu nhàu, đặc biệt là cái tên xứng đáng bị nhổ vào như Dư Kiến Kỳ kia.
Vu Tương nằm trên giường cười khúc khích, cười đủ rồi mới ngồi thẳng người bóp vai cho bà ngoại Lâm tò mò hỏi: "Bà ngoại à! Sao đột nhiên bà nói mấy chuyện này làm gì ấy?”
Bà ngoại Lâm rất chọn đúng thời điểm nói: “Vừa rồi Ninh Miễn đã tới đây."
Dư Tương hơi ngạc nhiên. kinh ngạc: "Hả? Anh ấy tới đây làm gì?”
Sao hệ thống không có phản ứng, cũng không có nhắc nhở gì cả.
“Nó bảo là cảm ơn cháu, rồi cho hai quả dưa, cháu không phải giúp cậu ta tìm chó sao?"
“Vâng ạ, anh ấy còn nói gì nữa không bà?"
Bà ngoại Lâm cười trêu chọc: "Không có gì, lúc đó ai đó còn bận ngủ, ta cũng đâu có gọi cháu dậy, người ta còn đi công tác không biết khi nào mới trở về kìa!”
Dư Tương nói: "Anh ta đi công tác sao?"
"Sao vậy?"
“…..Không sao ạ!”
Bà ngoại Lâm cũng không ép hỏi làm gì, bây giờ bà chỉ muốn đánh một giấc sau đó cơ thể thoải mái tươi tỉnh rồi đi ra ngoài tản bộ phe phẩy quạt hương bồ.
Dư Tương quỳ ngồi trên mặt đất xoa xoa mặt của mình: "Trường Phong à! Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy không thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi khai giảng."
"Tôi cũng muốn mà.
Liên kết hệ thống mọi lúc không vui chút nào, đặc biệt nếu bạn không thể biết hệ thống đó tốt hay xấu đối với bạn.
"Được rồi, nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta có phải được kết toán tiền thưởng của nhiệm vụ không? Sau đó chia cho hai bên, tung hoa tung hoa?”
Hệ thống Trường Phong: "Ừ... Đúng vậy."
Dư Tương không xác định hỏi lại: “Đến lúc đó cậu sẽ không qua cầu rút ván chứ?”
Hệ thống Trường Phong: “Không, tôi xin lấy tính mạng mình ra để bảo đảm điều đó.”
Nếu như phá vỡ khế ước, thì điều này sẽ là nỗi dằn vặt cả đời của cậu.
Dư Tương đáp: “Tôi tin tưởng cậu.”
Từ khi có hệ thống đến nay, cô càng ngày càng biết nhiều chuyện, cô sẽ không nguyện ý làm vai phụ bị vận mệnh chi phối, nhưng cô cũng tò mò không biết chuyện gì xảy ra trên thế giới này, hệ thống phải biết nhiều hơn những gì cô biết.
Dư Tương thà an phận thủ thường còn hơn là sống trong mê muội.
Bùi Thừa Quang ngủ đến trưa dậy liền đi đến phòng của cô, nhân tiện liếc mắt một cái, nhìn cô đang ngây ngốc trên giường, đột nhiên cậu nghĩ tới những điều Dư Lộ từng dặn dò, cậu cảm thấy làm một anh trai biết quan tâm cũng không tệ lắm.
“Tương Tương, em bị sao vậy? Nhớ ai rồi à?"
Dư Tương lúc này mới hồi thần, liếc xéo anh trai một cái: “Em muốn nói là hỡi anh trai thân mến ơi, anh biết quan tâm em gái mình từ lúc nào vậy chứ?”
Cậu vỗ ngực: “Anh trai này vẫn luôn rất tận tâm yêu thương mà, em cũng không phải là không biết, sao nào, ai bắt nạt em?”
"Ừm, cũng không tính là bắt nạt."
DTV
"Ý em là gì? Nếu ai bắt nạt em thì cứ nói luôn với anh, anh bảo đảm sẽ bắt thằng đó lết đất.”
Dư Tương đáng thương nói: "Tên tham ăn bắt nạt em, em muốn ăn hạt dẻ ngào đường mà hôm nay thấy người khác ăn rồi nhưng mãi mà không tìm thấy chỗ bán.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 88
Chương 88