Ninh Bồi Triều quay đầu lại nhìn đứa con trai, hoài nghi phát hiện ra đứa con không có một chút ngượng ngùng, giống như là đang tức giận trong im lặng, như vậy không đúng, vừa mới lôi kéo con gái người ta không buông cũng là con của ông, chẳng lẽ cảm giác sai rồi sao?
Khương Duệ Quân nhìn thấy cục diện này thì nghĩ rằng bản thân nên lùi lại, âm thầm ra hiệu bằng tay cho bà Ninh khiến bà bỗng nhớ đến: "Ông nội của Ninh Miễn còn ở nhà cậu, cậu bảo ông ấy về nhà đi, Tú Cầm, còn phải báo với chồng bà nữa phải không?"
Bà ngoại Lâm vội gật đầu: "Đúng, phải kêu ông ngoại của Tương Tương nữa, để Lộ Lộ đi đi."
Dư Lộ bị điểm tên chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi với Khương Duệ Quân đang vô cùng mong chờ.
Đoàn người tiếp tục đến nhà họ Ninh, trên đường Chu Cầm Vận khoác tay bà ngoại Lâm, Ninh Bồi Triều đẩy xe lăn cho bà Ninh, Dư Tương và Ninh Miễn dần dần bị bỏ lại phía sau.
Dư Tương lặng lẽ nhìn Ninh Miễn, anh nhìn không chớp mắt, trên mặt không có ý cười, phát hiện ra ánh mắt của cô thì bình tĩnh nhìn qua.
Dư Tương lập tức không tiếng động cầu xin: đại ca Ninh Miễn, em sai rồi...
Ninh Miễn bình tĩnh quay đầu lại, nhìn về phía trước.
DTV
Dư Tương nhíu mày, chẳng phải anh ấy sống lại sao? Biết rõ là cái bẫy rồi mà còn muốn bước vào? Chẳng lẽ muốn...
Đằng trước, Chu Cầm Vận còn đang tán gẫu với bà ngoại Lâm về tình hình gần đây của Dư Tương, thế nhưng không cần bà ngoại Lâm mở miệng, bà Ninh đã khen Dư Tương không ngớt.
Cô là sinh viên mới của Đại học Yến Thành, tặng quà sinh nhật vô cùng đúng ý, còn giúp tìm lại cái vòng bị thất lạc...
Chu Cầm Vận nghe thấy trình độ học vấn của hai người cũng tương xứng, bà Ninh lại hiểu rõ người ta thì lập tức không thể hài lòng hơn được nữa!
"Thật ra bình thường tôi đã cảm thấy hai đứa nhỏ khá ăn ý, Ninh Miễn đối xử rất đặc biệt với Dư Tương, luôn mong hai người bọn họ có thể thành đôi, kết quả là hai đứa nó ưng ý nhau cũng không nói cho người lớn biết, lỡ đâu Tương Tương bị oan ức thì phải làm sao, Ninh Miễn thật đúng là đáng đánh đòn!"
Chu Cầm Vận lập tức hùa theo: "Đúng là nên đánh! Đúng lúc chúng ta nhìn thấy, nếu không thì chẳng biết thằng nhóc khó hiểu này còn muốn kéo dài tới bao giờ, nhưng mà thường ngày con thấy nó khá khó chịu, vậy mà vẫn sống hòa đồng với bạn bè, có thể bình thường yêu cầu của chúng ta đối với nó quá khắt khe."
Lúc trước bà thật sự nghi ngờ ngay cả vợ con trai cũng không tìm được, bây giờ gặp mặt nhà mẹ đẻ của con dâu tương lai thì bà phải mắng mỏ chê trách, rồi lại để cho nhà gái nhìn thấy ưu điểm của con trai, nếu không con trai chẳng lấy được vợ thì tiêu rồi!
Nhà họ Ninh không xa, bước vào cửa là dì Hạnh đã bày ra vẻ mặt tươi cười, sau đó vui vẻ bưng trà rót nước, còn bày ra hai đĩa trái cây, sau khi tất cả người lớn đã ngồi xuống thì ông cụ Ninh và ông cụ Bùi cũng tới, hai người họ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Có chuyện gì vậy? Duệ Quân bảo hai chúng ta đến đây vì có chuyện tốt."
Bà Ninh buồn cười: "Đúng là có chuyện tốt."
Ông cụ Bùi đã có suy đoán, vừa trao đổi ánh mắt với vợ là liền xác định, ông ấy mỉm cười ngồi xuống, không hỏi nhiều.
Chu Cầm Vận thấy bầu không khí không đúng lắm, Dư Tương cũng không cười, hoàn toàn không còn sự xinh đẹp động lòng người như lúc nãy, cho nên vội vàng hòa hoãn không khí: “Tương Tương, chúng ta không phải là Tam đường hội thẩm*, nhưng con và Ninh Miễn không còn là trẻ con nữa, chúng ta là cha mẹ thì phải quan tâm cẩn thận đến chuyện của hai đứa tụi con, chúng ta hoàn toàn cho phép các con tự do yêu đương, thế nhưng cả nhà muốn yên tâm một chút, để con không bị ủy khuất, nếu lời của bác có chỗ nào xúc phạm tới con thì con cứ việc nói ra, không cần để ý.”
*Tam đường hội thẩm: có thể hiểu là cơ quan chức năng (Công an, Viện kiểm sát, Tòa án) đồng thời tiếp nhận một vụ án, thường xảy ra khi có vụ án lớn.
Những người lớn còn lại đều phụ họa.
Dư Tương lắc đầu: “Không ạ, thật ra không phải…”
Như những gì mọi người thấy đâu!
Ninh Miễn chậm hơn cô một bước, nhưng hình như biết cô định nói cái gì, lập tức cắt lời: “Lúc trước tụi con còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên không nói với gia đình.”
Ông cụ Ninh nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt nhìn hai người ôn hòa nhưng không kém phần uy nghiêm: “Ninh Miễn, cháu đã lớn rồi, phải gánh vác trách nhiệm của mình.”
Ninh Miễn thuận theo mà trả lời: “Ông nội, cháu biết.”
Không phải chứ?
Dư Tương cảm thấy rối rắm, cô có suy nghĩ lập tức thu dọn hành lý rồi bỏ trốn, kết hôn hay không cũng không quan trọng, đắc tội với nam chính sẽ rất thảm đấy?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 102
Chương 102