DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 123

Nhìn mặt thì có dáng vẻ không dễ chọc vào, huống hồ gì cách làm việc luôn không kiêng kỵ ai, ăn uống phóng khoáng tùy ý, đồ dùng hằng ngày cũng cao cấp hơn bình thường, đồ dưỡng da đều là từ các nhãn hiệu khác nhau, điều quan trọng nhất là theo như lời đồn thì không dễ chọc vào, dám tranh cãi với giáo viên quân sự, thêm vào đó là sau khi huấn luyện quân đội về thì luôn lên lớp tan học một mình, trông có vẻ kiêu căng không dễ tiếp cận.

Dư Tương vui vẻ: “Rất mới mẻ.”

DTV

Như vậy cũng tốt, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Tình hình trong ký túc xác phức tạp, ngành học không giống nhau, bọn họ chỉ đơn giản là bạn cùng phòng với nhau mà thôi, có thể trở thành bạn bè thì là dệt hoa lên gấm, không thể trở thành bạn bè thì một mình cô cũng rất tự do, có lẽ có thể bớt đi rất nhiều phiền phức nữa.

Phương Ngọc Khiết lại vì thái độ không sao cả này của cô mà thân thiết với cô hơn, hai bên không tiết lộ gì về gia cảnh của nhau nhưng được một khoảng thời gian thì trở nên thân thiết, thỉnh thoảng sẽ đi cùng nhau.

Cuối tuần này đã hẹn với Lâm Bảo Chi sẽ về nhà nhưng ký túc xá lại tổ chức hoạt động, bây giờ một tuần phải học hết sáu ngày, chỉ có chủ nhật là được nghỉ ngơi, năm người còn lại của ký túc xá đều ở nơi khác, từ lúc khai giảng đến giờ, sau kỳ huấn luyện quân sự thì được nghỉ một ngày chủ nhật ra thì đây là ngày thứ hai được nghỉ ngơi, các cô gái còn chưa được ngắm nhìn thành phố này cho nên ngày mai muốn dạo Yến Thành cùng nhau, còn ba người ở Yến Thành lại là người hướng dẫn lý tưởng.

Tần Mộc Lan đến hỏi ý của Dư Tương.

Dư Tương áy náy từ chối: “Tôi đã hẹn với mẹ tôi là cuối tuần này phải về nhà rồi.”

Tần Mộc Lan không vui: “Sao tuần nào cô cũng phải về nhà vậy? Chúng ta ở cùng một ký túc xá mà, phải cùng nhau ra ngoài chơi chứ.”

“Nếu như tôi không hẹn trước với mẹ tôi thì tôi sẽ rất vui lòng đi cùng mọi người, nhưng chủ nhật tuần trước tôi đã hứa với mẹ tôi rồi, tôi cũng không thể thất hứa được đúng không?”

Chị đại trong ký túc xá đảm nhận nhiệm vụ hoà giải: “Dư Tương về nhà có việc mà, tự chúng ta cũng có thể ra ngoài chơi đấy thôi.”

Do Dư Tương bắt đầu việc về nhà nên Phương Ngọc Khiết cũng không muốn đi cho lắm, một cô gái Yến Thành còn lại – Khâu Duyệt lại rất nhiệt tình làm người hướng dẫn du lịch, chuyện này được giải quyết hòa bình.

Nhưng Dư Tương mơ hồ cảm thấy lần lần này quay trở lại ký túc xá, trên cơ bản các nhóm nhỏ đã được hình thành, cô không nghĩ nhiều, không ai chịu chiều theo ý ai thì đơn giản là dứt khoát rời đi.

Từ trường đến nhà họ Du thì đi bằng xe công cộng hay xe đạp thì cũng bấy nhiêu đó thời gian, tầm nửa tiếng là đến nhà, cô còn chưa bước vào nhà thì đã ngửi được mùi hương thơm nồng, Lâm Bảo Chi đã nấu cơm trưa rồi sao?

Cô đẩy cửa vào, đúng là vậy thật, Dư Uy ngồi trong sân đang làm thịt cá nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhếch miệng cười: “Mẹ, Dư Tương về rồi!”

Dư Tương cười với anh ta: “Anh, cá ở đâu ra vậy, anh câu được hả?”

“Không phải, là tối hôm qua cha chúng ta câu được đấy, mẹ chúng ta vừa nói em có lộc ăn đấy.”

“Hi hi hi, vận may của em không tệ.”

Dư Tương đeo cặp sách đi vào trong phòng thì đụng phải Dư Lộ đang đi ra, dường như cô ta không ngờ được là Dư Tương sẽ về sớm đến vậy, thấp giọng gọi một tiếng chị.

Dư Tương không trả lời, đi vào phòng khách, mùi hương bay ra từ nhà bếp vô cùng nồng nặc, là mùi của ngó sen chiên!

“Mẹ, mẹ làm món gì vậy?”

Dư Lộ mím môi nhìn theo bóng lưng của cô, chán nản quay về phòng thu dọn cặp sách rồi rời đi, lúc định đi thì đúng lúc chạm mặt Dư Kiến Kỳ vừa quay về.

“Lộ Lộ, không phải buổi sáng Dạ đại không có tiết sao?”

Dư Uy cũng cảm thấy kỳ lạ: “Lộ Lộ, ở nhà có nấu cơm, em ra ngoài làm gì? Không ở nhà ăn cơm à?”

Anh ta không biết khúc mắc giữa hai chị em.

Mặt Dư Lộ hơi khó xử: “Chị em về rồi, em vẫn nên rời đi vậy? Vừa đúng lúc chiều nay có tiết, em đến thư viện ngồi một lát, trưa nay tùy tiện ăn gì đó là được.”

Dư Kiến Kỳ chau mày, im lặng một lúc rồi nói: “Ở nhà ăn cơm đi, ra ngoài làm gì?”

“Nhưng…”

Sắc mặt của Dư Kiến Kỳ khiến cô ta khó lòng từ chối.

Dư Lộ chỉ đành quay người về phòng, gặp ngay Lâm Bảo Chi đi ra tìm con cá Dư Uy đang làm, thấy dáng vẻ này của cô thì như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Đều là con gái ruột cả, bà cũng không thể đuổi ai ra ngoài.

Dư Uy lau khô tay, lặng lẽ hỏi: “Em và Lộ Lộ làm sao vậy? Anh thấy nó có gì đó sai sai.”

Anh ta cảm thấy hỏi em nhỏ thì sẽ không hỏi được gì đâu.

Đọc truyện chữ Full