Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, Dư Lộ ngẩng đầu nhìn sang, cười với Dư Tương, chứa nét khiêu khích, ước chừng là sợ cô thấy không rõ lắm, còn cười lớn hơn nữa.
Dư Tương muốn cắn hạt dưa.
“Dư Lộ, không phải cô nói làm sủi cảo à?”
Dư Lộ buông gáo múc nước, lại đổi thành vẻ mặt cẩn thận: “Vừa rồi em thấy anh Miễn đang bận, liền tới giúp một tay, chị, chị tìm em có việc à?”
Dư Tương cười như không: “Tới giúp tôi thái hành đi.”
Ninh Miễn nhìn Dư Tương, ánh mắt cô dường như thấy được anh, lại dường như chẳng hề để anh vào mắt.
Dư Lộ ngoan ngoãn lại gần, cẩn thận đi vào phòng bếp, Dư Tương xoay người đi cùng, đi từng bước đến phòng bếp, Dư Lộ đã cắt ra được một ít hành sợi rồi.
Dư Tương đứng ở bên lẳng lặng nhìn, Dư Lộ có chút bất an, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị, sao chị cứ nhìn em thế.”
Âm thanh của cô ta yếu ớt.
Dư Tương nghĩ, giơ tay miết chặt cánh tay Dư Lộ, mùa đông mặc đồ dày, nhưng nếu cách quần áo miết chút thịt, cũng sẽ rất đau, âm trầm hỏi: “Vừa rồi cô làm gì? Sao lại muốn nói chuyện với Ninh Miễn?”
Kiêu ngạo lại có chút lo lắng.
Đáy lòng Dư Lộ buông lỏng: “Chị, chị hiểu lầm rồi, ban nãy em đi ngang qua bèn giúp thôi, không có nói gì cả.”
Dư Tương hung hăng dùng sức: “Tốt nhất là như vậy, bằng không cô không yên với tôi đâu!”
“...Em biết rồi.”
Dư Tương mạnh mẽ thu tay lại, thấp giọng trách cứ: “Đi ra ngoài đi.”
Dư Lộ thấp thỏm thả d.a.o xuống, nhìn biểu cảm của cô rồi ra ngoài.
DTV
Dư Tương xoay người thu biểu cảm hung ác lại, xoa mặt, cô chưa từng có ý định khinh dễ một ai, cảm giác này không thể nói tốt, nhưng mà Dư Lộ cố ý khiêu khích, muốn xem cô có bị mất khống chế hay không.
Đánh giá thấy Ninh Miễn có giữ chút khoảng cách, Dư Tương gọi hệ thống và được đáp lại.
“Trường Phong, cậu thật sự không biết Dư Lộ là tình huống thế nào sao? Tôi cảm thấy cô ta biết rất nhiều chuyện, cậu nói đầu đuôi rõ ràng đi, bằng không tôi không thoải mái được, cô ta chắc không phải bị người nào chiếm cơ thể chứ?”
Dư Lộ muốn kích thích cô mất khống chế, chắc là muốn thấy cô bất hoà với Ninh Miễn, rốt cuộc thì ở nguyên tác Ninh Miễn ghét việc nguyên thân ngang ngược không nói lý, nhưng mà Dư Lộ đã có người mình thích, muốn ở bên Hứa Chấn Uyên, vì sao còn để ý mối quan hệ giữa cô với Ninh Miễn?
Hệ thống Trường Phong: “Bởi vì nguyên nhân của người xâm nhập, mấy người đó dù ít hay nhiều đều có quan hệ mật thiết đến tương lai phát triển của cô, nhưng tôi có thể xác định Dư Lộ không bị chiếm thân thể, cô ta thay đổi cũng không có ảnh hưởng gì tới nhiệm vụ của cô, cô yên tâm đi.”
“Ninh Miễn thì sao? Cậu biết không?”
Hệ thống Trường Phong: “Khụ, có ít có nhiều.”
Dư Tương ngửi hương cá kho tộ, lạnh nhạt hỏi: “Cậu còn điều gì giấu tôi? Vì sao? Sợ nhiệm vụ khó quá dọa tôi chạy mất à?”
Hệ thống Trường Phong: “Để tôi nhắc nhở, cô chạy không thoát đâu.”
Dư Tương: “...Đời trước tôi đã tạo cái nghiệt gì vậy trời?”
Sau đó, cuộc trò chuyện bị cắt đứt, Dư Tương quay đầu, thấy là Ninh Miễn, anh để d.a.o đã rửa sạch sẽ về phòng bếp, hệ thống này chạy cũng nhanh đấy.
Ninh Miễn thấy biểu cảm tức giận của cô, có chút kỳ lạ: “Làm sao vậy?”
Dư Tương thuận miệng nói: “Anh rửa mâm đi, cá sắp xong rồi.”
“...Được.”
Tới phòng bếp bỏ sủi cảo thì bà ngoại Lâm giữ chặt không cho làm anh làm, cười mắng: “Sao lại để cháu tới làm mấy chuyện này, bà mới rửa mâm sạch rồi, cháu cứ dùng đi.”
Dư Tương nhún vai: “Cũng không thể để không làm gì mà có ăn được.”
Cá được bưng ra, Ninh Miễn bưng tới phòng khách, Dư Tương cũng theo ra khỏi phòng bếp.
Dư Lộ vừa vặn đã lau bàn khô, thấy Ninh Miễn bưng thức ăn lại vội nói: “Anh để đây đi.”
Ninh Miễn tránh cô ta: “Tôi đặt đây được rồi.”
Dư Tương nhìn sang, Dư Lộ dường như không chú ý tới ánh mắt ánh mắt cô, vẫn là địch ý, hiển nhiên đã hết hy vọng thay đổi, muốn ép cô nổi giận, nhưng Trường Phong nói Dư Lộ không có xuyên qua, hiện tại chưa quyết định là vì cái gì?
Có điều, Dư Tương cũng không phải không có cách, cô quay đầu kêu: “Mẹ ơi ——”
Lâm Bảo Chi liếc mắt một cái liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng không biết Dư Lộ rốt cuộc muốn cái gì, nhưng thuận miệng kêu Dư Lộ đi, lúc trước đều ngoan ngoãn cách xa Ninh Miễn, không biết sao đến giờ… Để phòng ngừa lỡ mà gièm pha ra cái gì thì vẫn là ngăn cách hai người tốt hơn.
Sắc mặt Dư Lộ không được tốt lắm.
Hai người cố tình tới một góc, Lâm Bảo Chi còn nhíu mày hỏi: “Vừa rồi con làm gì thế? Không đi giúp bà ngoại, lại ở đây làm gì? Lộ Lộ, trước kia mẹ vẫn luôn tin tưởng con, nhưng con đừng lại làm mẹ thất vọng, còn đối tượng kia của con đâu? Nếu có thể thì mau mang về nhà đi, để bọn mẹ kiểm tra, nếu không được thì mẹ giới thiệu cho con.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 137
Chương 137