DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 140

Bà Ninh thấy rất mới lạ, khen nói: “Tương Tương đúng là thông minh, có cháu ở đây, nhà chúng ta không buồn một chút nào.”

Có hai kiểu cháu gái, nhưng mà nói như thế cũng không thích hợp, bởi vì có cô, Ninh Miễn ở nhà cũng hoạt bát hơn so với trước kia.

Quyển Quyển vây quanh người tuyết kêu gâu gâu.

Ông Ninh ra cửa tản bộ từ sớm, trở về thấy cảnh hiếm thấy này có chút thú vị, bèn quay đầu nói với cháu trai: “Cháu quét tuyết thế này nhanh quá, hay là để lại cho Tương Tương vẽ tranh đi.”

Ninh Miễn đọc thấy bốn chữ không có tình thú của ông nội dành cho anh qua ánh mắt.

Lúc này, dì Hạnh đã làm xong bữa sáng, bất đắc dĩ kêu bốn vị tổ tông đi ăn sáng.

DTV

“Bà ơi, trời quá lạnh rồi, bà mau trở về đi!”

Dư Tương đưa bà về phòng, Ninh Miễn đánh mất cơ hội quan trọng, thấy cô cùng bà vừa nói vừa cười đi về phòng, cong khóe môi cười.

Sau khi ăn xong, bên ngoài sân truyền tới tiếng trẻ con chơi cầu tuyết, Dư Tương quyết định mang Quyển Quyển ra ngoài để mở mang tầm mắt, mời cả Ninh Miễn theo phép lịch sự, bà Ninh giục anh cùng ra chơi.

“Chủ nhật thì đừng ngây ngốc ở trong nhà, đi ra ngoài chơi đi.”

Lúc bọn họ ra ngoài còn gặp phải Khương Duệ Quân và Bùi Thừa Hãn, nhiều ngày không thấy, Khương Duệ Quân dường như thành thục hơn chút, mang khăn quàng cổ quét tuyết ở trước cửa và trên đường, người trong viện ai cũng tự quét nhà mình, nơi có người đi ngang qua đều thông suốt.

“Hai người đi đâu thế, hôm nay còn dắt chó đi dạo à?”

“Đi sân thể dục dạo một lát.”

Khương Duệ Quân ném cái chổi xuống, kéo Bùi Thừa Hãn cùng nhau đi: “Đi, chúng ta chơi ném tuyết đi!”

Trẻ con trong viện có không ít đứa đang ở trên sân thể dục chơi ném tuyết, đứa lớn hơn ở nhà cũng ra sân thể dục chơi, chị em Diêu Kiến Phương cũng ở sân thể dục, sau khi hai bên bàn bạc thì chia nhóm thêm lần nữa, đứa nhỏ với đứa lớn một nhóm, nhưng nhanh chóng chơi tới nỗi không phân địch - ta, mở ra những cuộc công kích khác nhau.

Dư Tương nắm một vốc tuyết vòng ra phía sau, đột nhiên nhảy dựng lên bắt lấy cổ áo Bùi Thừa Hãn rồi nhét nắm tuyết vào, Bùi Thừa Hãn ngây ra một lúc không phản ứng với chuyện tại sao em gái lại xuống tay với mình, sau đó nắm tuyết từ cổ áo tan đến phần lưng, lạnh cóng đến nỗi khiến anh ta giật mình.

“Tương Tương ——”

“Hì hì!”

Dư Tương mới vừa cười xong, còn chưa kịp phản ứng, đã có người ném tuyết ào ào về phía cô, cô kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy Diêu Kiến Phương cười không được tự nhiên mà chạy đi rồi.

“Không phải chứ? Chị Phương chị ——”

Không chơi trò này với người nhà mình mà!

Dư Tương giơ tay muốn ném ra một nắm tuyết, nhưng mà nhét ở vị trí không khớp, cô không với tới được, khom lưng cũng không ném quả cầu tuyết ra được, nhìn khắp nơi xem một vòng, chỉ có thể kêu Ninh Miễn.

“Anh lấy quả cầu tuyết ra giúp em, nhanh lên, lát tan hết giờ!”

Cô lôi cổ áo phía sau, Ninh Miễn ngây ra một lúc, cúi đầu nhìn quả cầu tuyết trong cổ cô, bởi vì mặc áo bông, đúng là chỗ cô không với tay vào được.

“Em…”

“Mau lên!”

Dư Tương nghĩ tuyết sẽ tan nhanh chóng lan vào quần áo, như thế thì ướt càng nhiều.

Ninh Miễn mím môi, giơ tay với vào cổ áo cô, lòng bàn tay nhất thời không thể tránh đụng vào da thịt ấm áp của cô, nhưng cũng chỉ là chớp mắt một cái, anh nhanh chóng nắm quả cầu tuyết kia ra.

Dư Tương không kịp nghĩ nhiều, nói lời cảm ơn xong bèn khom lưng nắm một vốc tuyết lên đuổi theo Diêu Kiến Phương, thù này cô nhất định phải báo!

Ninh Miễn đứng ở tại chỗ chính là một bia ngắm sống, Khương Duệ Quân nhét vào cổ anh một nắm tuyết, anh bèn giơ chân gạt người, người ngã dúi lên đống tuyết thật dày.

“Anh Miễn, đừng chơi thế chứ, nếu mà Dư Tương cũng nhét tuyết như thế vào người anh, xem anh có dám đánh cậu ấy không!”

Ninh Miễn rung người để tuyết trên cô rơi xuống, ánh mắt có chút né tránh, ho nhẹ một tiếng: “Cậu thấy có thể giống nhau sao?”

Khương Duệ Quân khóc: “Tôi muốn tìm bạn gái cùng tới chơi!”

Dư Tương nghe thấy câu này, hưng phấn chạy tới hỏi: “Khương Duệ Quân, cậu có bạn gái à? Sao tôi lại không biết? Chuyện từ khi nào?”

Ngay cả Bùi Thừa Hãn cũng giật mình, anh ta nhớ không nhầm là Khương Duệ Quân thích Dư Lộ mà?

Khương Duệ Quân ngược lại không được tự nhiên, lúc trước cậu ta khóc lóc nói thích Dư Lộ, bây giờ xác nhận bạn gái cái quái gì, nhưng Dư Lộ chỉ coi cậu ta như anh trai, lúc ấy nghe thấy Dư Lộ tranh cãi với Dư Tương, sự yêu thích trong lòng kia dần dần nhạt phai, cậu ta là thích Dư Lộ là thật, nhưng người cậu ta thích chính là một Dư Lộ chân thật, chứ không phải là một Dư Lộ lấy yếu ớt làm cớ, cho nên sau khai giảng có một đàn em dễ thương chủ động theo đuổi, cậu ta không tránh được bèn…

Đọc truyện chữ Full