DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 142





Dư Tương có chút bất lực: “Bà nội, sao cháu ngủ ngon được, dì Hạnh làm cháo gà xé, bà nếm xem thế nào?”

Bà luôn yêu thương con cháu, Dư Tương được bà yêu thương, đương nhiên cũng rất yêu thương bà.

Bà thấy vui vẻ và được an ủi: “Được rồi, đúng lúc bà thấy đói, Tương Tương ăn chưa?”

“Cháu ăn rồi, cháu không ăn sao mà được dì Hạnh cho ra ngoài ạ.”

“Thế thì tốt rồi, Tiểu Miễn, cháu cũng tới ăn đi.”

Ninh Miễn vâng một tiếng, mở chiếc hộp cơm ra, Dư Tương lấy chút nước nóng, bên trong nặng trình trịch, cô rót nước nóng ra, cho vào khăn để bà lau tay.

Bà cười vui vẻ nhìn cô, lòng thấy ấm hơn nhiều.

“Bà nội cười gì thế?”

“Bà cười vì bà không nhìn nhầm người, Tương Tương rất tốt.”

Dư Tương quay đầu cười: “Bà nội cũng rất tốt.”

Hai người cùng khen nhau, bà cười không ngớt, Ninh Miễn đứng bên nghe cũng tự nhiên cười theo.

Nhân lúc hai người đều đang ăn, Dư Tương thu dọn đồ vật linh tinh trên bàn lại, ngồi xuống gọt táo, liếc mắt qua nhìn Ninh Miễn, phát hiện dưới cằm anh râu đã mọc rồi, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, anh là người cực kỳ coi trọng vẻ ngoài, hai người đã ở bên nhau một thời gian, cô chưa từng thấy trên mặt anh có râu.

“Ninh Miễn, em không mang d.a.o cạo râu cho anh rồi, lát nữa anh về nhà cạo nhé, em ở đây với bà nội.”

Ninh Miễn hơi shock, xoa cằm, im lặng gật đầu.

Bà thấy hứng thú bèn cười lớn: “Thật ra bây giờ cũng đẹp trai mà, có phải không?”

Dư Tương nhịn cười phụ họa theo: “Đúng ạ, dù sao cũng vẫn đẹp.”

Con người hồi nhỏ thấy nam giả nữ cũng không nhận ra sự khác biệt.

Ninh Miễn coi như làm trò cho hai người, điềm nhiên ngồi ăn xong bữa sáng với bà, đứng lên dọn hộp cơm mới về nhà, ra ngoài phòng bệnh xoa phần râu mới mọc của mình, đi ngang qua gương thì nhìn dáng vẻ của mình, bước đi không tự do cho lắm.

Hình như có lỗi với mấy lời khen đó rồi.

Trong phòng bệnh, Dư Tương giúp bà thay quần áo, đi vệ sinh cùng bà, quay về còn nói chuyện với bà, kể vài câu chuyện nhỏ gần đây chọc cho bà vui, cho tới tận khi đến giờ y tá tiêm cho bà.

Truyền thêm bình nước, khuôn mặt bà hiện rõ nét mệt mỏi, nằm xuống là ngủ.

Dư Tương ở bên đọc sách cũng nhìn chăm chú tốc độ chảy của dịch truyền.

Ninh Miễn quay lại nhanh chóng, đứng bên ngoài cách tấm cửa thuỷ tinh thấy cảnh một già một trẻ hoà thuận với nhau, nhẹ mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Tất cả tinh thần của Dư Tương đều đặt trên bình truyền, không cảm nhận được việc phòng đột nhiên nhiều thêm một người, đợi tới khi anh vỗ vai cô một cái, bởi vì quay đầu quá mạnh suýt nữa ngã từ trên ghế đẩu xuống, Ninh Miễn nhanh tay nhanh mắt, vội kéo cô lại, hai người va vào lòng nhau.

“Không sao chứ?”

“Không sao, anh kéo em dậy đi.”

Dư Tương ban đầu ngồi bắt chéo chân, cộng thêm việc ngã nhanh, chỉ đành dựa vào sức của anh mà ngồi lại ghế một lần nữa.

“Sao anh quay lại nhanh thế?”

Tai Ninh Miễn ửng hồng một cách kỳ lạ: “Đi đường nhanh thôi, em qua bên cửa sổ đọc sách đi, bên đó ánh sáng tốt hơn.

Dư Tương đứng lên vận động gân cốt: “Được, em ra ngoài một lát.”

“Hả?”

“Nhà vệ sinh.”

Đợi người đi rồi, Ninh Miễn mới phiền muộn xoa trán.

Nhà vệ sinh nằm ở phía đầu hành lang, Dư Tương qua đó giải quyết nỗi buồn xong, đi từ nhà vệ sinh ra, thì bước chân chậm lại, nếu quay về thì phải ở chung một phòng với Ninh Miễn, áp lực của cô hơi lớn.

Hệ thống Trường Phong mấy ngày nay hình như cũng tiến vào trạng thái ngủ đông, do cô tự mình không chế tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta không giục, Dư Tương bèn bỏ bê, bây giờ việc cần phải hoàn thành cũng chỉ là thân phận của bạn trai Dư Lộ thôi.

Dư Tương ngáp một cái, đôi mắt long lanh ánh nước, hai ngày nay Ninh Miên ở bên bà, một mình cô ngủ trên chiếc giường rộng lớn nhưng không ngủ ngon được như trước, hôm nay lại thì tỉnh dậy còn sớm hơn, cô vừa cảm thán nỗi sợ của thói quen, vừa đi về hướng phòng bệnh.

Phòng bệnh của bà nằm ở một tầng khác, người ít cũng thanh tịnh hơn, cần phải đi qua cửa thang bộ, vừa hay lúc đi qua nhìn thấy một mảng màu xanh vàng.

Mảng màu xanh vàng đó cũng nhìn thấy Dư Tương, có chút nghi hoặc dừng bước chân.

Dư Tương chợt thấy vui mừng vì mình đã ngáp rồi, không thì bây giờ cằm sẽ rơi xuống mất, người xuất hiện trước mặt cô chính là người mà cô vừa nhắc tới, Hứa Chấn Uyên đang được nghi ngờ là bạn trai của Dư Lộ, cũng chính là huấn luyện viên huấn luyện quân sự của cô, và là con trai ngoài dã thú trong nguyên tác.

“Huấn luyện viên?”

Hứa Chấn Uyên thấy cô có vẻ mặt buồn cười kỳ lạ: “Dư Tri Thanh, lâu rồi mới gặp.”

Dư Tương nhớ ra tầng quan hệ này, có chút ngạc nhiên hỏi: “Anh nhớ tôi sao?”

“Đương nhiên rồi, sao lại không nhớ được chứ.”

May mà không phải cái miệng nghiến răng nghiến lợi, không thì đúng là thành cái sàng rồi.

Đọc truyện chữ Full