Cả bốn người vừa nói vừa cười chạy về phía cửa hàng bách hóa, Dư Lộ nghe họ nói vậy thỉnh thoảng lộ ra vẻ sốt ruột, cô ấy đã từng cứu mạng Lạc Hải Đường, nhưng Lạc Hải Đường và Dư Tương vừa quen đã thân, hai người họ có sự chênh lệch không thể nói được.
Dư Lộ mỉm cười như cũ rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đắc ý của Dư Tương, đáy lòng dâng lên sự mong chờ, rất nhanh thôi, sau này cô sẽ không thể cười vui vẻ được nữa.
Cửa hàng bách hóa là chợ lớn nhất trong Yến thành, có đầy đủ mọi thứ từ ăn, mặc, ở, phương tiện đi lại. Hôm nay là chủ nhật, có rất nhiều người ở cửa hàng. Còn phải sử dụng lan can sắt để chuyển hướng đám đông từ những gian hàng đông đúc, miễn là đủ để cho người lách vào. Chẳng hạn như quầy hàng áo lông mà Dư Tương từng đi qua, mùa hè nhân viên ở đây còn có thể đứng nói chuyện phiếm với cô, nhưng hôm nay nó lại chật cứng, không thể chen người vào.
“Dư Lộ, gian hàng cô từng nói là cái nào vậy?”
Dư Lộ kiễng chân nhìn tới nhìn lui, sau đó chỉ vào một vị trí: "Ở trước mặt."
Bốn người tiếp tục đi trong đám đông, lúc này đang là mùa đông nhưng Dư Tương vẫn toát mồ hôi hột, đã lâu rồi Dư Tương không có cảm giác náo nhiệt như thế này, cả siêu thị chật ních người, cứ như là giao thừa vậy.
Lạc Hải Đường vui vẻ nói: "Đến Tết ở đây còn đông hơn thế này nhiều, tôi còn suýt mất tiền ở đây.”
Dư Tương thở dài: "Quả thật là như vậy, mấy năm rồi tôi chưa về, nơi này thay đổi quá nhiều."
Dư Lộ vội nói: "Chị, Tết Nguyên Đán chúng ta cùng nhau tới đây nhé?"
Bọn họ cùng nhau tới đây nhưng tựa hồ hai người kia không để ý đây là câu nói đầu tiên Dư Lộ nói với Dư Tương, cô cũng chỉ cười cười, không nói đồng ý hay từ chối.
Cuối cùng họ cũng tìm thấy một quầy bán giày da sau khu giày và mũ, so với những quầy khác thì người ở đây ít hơn rất nhiều, giày da tương đối đắt, gia đình lao động bình thường vốn không mua nổi. Dư Tương được đeo giày da khi kết hôn, đôi giày đó là do mẹ chồng của Chu Cầm Vận mua cho, trên quầy có đủ kiểu dáng, nhìn thôi đã thấy hoa mắt.
Dư Lộ chỉ vào một đôi giày da nửa gót màu đen, đây là kiểu dáng mới của năm nay, người bán hàng cho họ xem nó, bên trong được làm bằng lông dê, sờ vào rất ấm.
"Thế nào, có phải trông rất đẹp không?”
Chu Tư Vi rất phấn khích, cô ấy có một chiếc áo khoác có thể đi cùng đôi giày này, nó thích hợp để đi thăm người thân trong dịp Tết, giá cũng không quá đắt, chỉ hai mươi hai hào.
Nhân viên bán hàng đồng ý cho thử mọi kích cỡ, Chu Tư Vi thử nó và thấy rất vừa vặn nên đã quyết định mua luôn.
Dư Tương thích một đôi giày da khác, kiểu dáng về cơ bản là giống nhau, tay nghề và kiểu dáng vượt thời đại, giá cả vẫn thế nên cô quyết định mua bằng phiếu công nghiệp.
Lạc Hải Đường cũng không chịu kém cạnh, cô ấy mua một đôi giày khác có gót hơi cao, trong khi đó Dư Lộ chọn một đôi hơi già để thử size.
Chu Tư Vi cảm kích cô ấy nên không thể không hỏi: "Dư Lộ, em định đi đôi giày này sao? Chị thấy không phù hợp lắm.”
Dư Lộ ngượng ngùng cười: "Không, em muốn mua một đôi cho mẹ, sắp tới là sinh nhật của mẹ, em và mẹ có cùng kích cỡ nên thử qua."
“Vậy cũng khá thích hợp."
Dư Tương bình tĩnh lắng nghe, cô không quên sinh nhật của Lâm Bảo Chi, chỉ là cô không biết nên mua quà gì mà thôi.
Bốn người họ tiêu gần trăm tệ ở đây, nhân viên bán hàng rất vui vẻ, không ngừng thu tiền và xuất hóa đơn để đóng gói giày da cho họ, quầy hàng bên cạnh bán giày da nam và mũ nhưng hôm nay không có nhiều người mua giày cho lắm, có lẽ là do gần đây thời tiết ấm hơn nên nửa ngày rồi người bán hàng mới bán được ba chiếc mũ, còn giày da nữ chỉ bán được một phần nhỏ.
Từ Tinh, người bán mũ, chua chát nói: "Lệ Hồng, hôm nay cô cũng không tồi, bán được khá nhiều.”
Mặc dù họ đều là nhân viên bán hàng nổi tiếng nhưng công ty vẫn còn phân chia cao thấp, ai bán nhiều sẽ được hưởng nhiều.
Lý Lệ Hồng khiêm tốn nói: "Cũng tạm ổn, nếu cô có thái độ tốt với khách hàng thì họ nhất định sẽ đến mua đồ. Còn nếu cô cứ giữ bộ mặt lạnh lùng như vậy thì họ tuyệt nhiên sẽ rời đi."
Từ Tinh mất hứng bĩu môi, những người nghèo kiết xác kia đến hỏi cũng không dám hỏi, chẳng lẽ cô ta phải nịnh nọt lấy lòng sao? Gian hàng giày da nữ bên cạnh thực sự khiến người ta nhìn mà thèm, cô ta nhìn lại một chút biểu cảm đột nhiên có chút thay đổi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 158
Chương 158