Lúc này, ngoài cửa có một người đi tới, đứng ở trước cửa, giơ tay gõ cửa, khi anh ta nhìn thấy Lạc Hải Minh đang ôm Dư Lộ trong n.g.ự.c thì thoáng c.h.ế.t lặng.
Dư Tương cười từ tận đáy lòng và vẫy tay: "Huấn luyện viên, thật tốt khi ngài đến nhanh như vậy!”
Ninh Miễn nhìn nụ cười quá xán lạn của cô, mím môi, Hứa Chấn Uyên đang đứng ở cửa, bên nách còn treo một thanh nẹp, cổ quấn băng, trên trán có vết xước, nhưng vẫn không che giấu chí khí quân nhân, vết thương trên người lúc này lại càng giống huân chương.
Dư Lộ nửa khuôn mặt đang được che trong cánh tay của Lạc Hải Minh, nghe thấy giọng nói ngẩng đầu lên, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, không, sao có thể là anh ta!
Dư Lộ vội vàng đẩy Lạc Hải Minh ra, nhưng vì quá sốc nên chân cô ta đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống đất, đương nhiên là Lạc Hải Minh đỡ cô ta dậy, cô ta vô thức nhìn Từ Chấn Uyên, nhưng Từ Chấn Uyên không nhìn thấy cô ta.
Giọng nói của Lạc Hải Minh rất dịu dàng: “Cẩn thận.”
Dư Lộ giật giật khóe miệng, nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể gọi ra tên Hứa Chấn Uyên.
Giọng nói của Hứa Chấn Uyên có chút khàn khàn: “Dư Tương, cô không phải nói có việc gấp sao?"
Dư Tương cười xin lỗi: "Thực xin lỗi huấn luyện viên, tôi không biết anh bị thương nặng như vậy mà lại phải vội vàng chạy tới đây, anh không sao chứ?"
"Không có việc gì, cũng sắp xuất viện rồi, chỉ bị gãy xương mà thôi."
Dư tương không có gì gánh nặng trong lòng, nắm Từ Tinh nãy giờ khóc bù lu vờ xem kịch lên, cười hì hì nói: “Nào, cô xem có biết đây là ai không?"
Từ Tinh liếc nhìn hai lần, lảng tránh nói: "Làm sao tôi biết được cô lại tìm ai đến đây để lừa mọi người, chắc gì anh ta có phải người ở trường trung cấp chuyên nghiệp không?”
"Không, nhưng ông ấy là người mà chính mồm cô nói là có dây dưa với tôi ở quê, là con cả của bí thư thôn, cô quên rồi à, ông ấy ở xa đi lính và là một trong những thanh niên ưu tú nhất trong thôn.”
Từ Tinh biến sắc, mọi người lúc này cũng đều hiểu, bây giờ cả chính chủ mà cũng không nhận ra vậy khẳng định là đang bịa đặt rồi, Chu Tư Vi thở phào một hơi nhẹ nhõm cho em họ của mình, nhưng vẫn cau mày không vui nổi.
Dư Lộ thậm chí còn vô thức nhìn Hứa Chấn Uyên, cố gắng nhìn thấy chút lương tâm cắn rứt trên khuôn mặt ông, nhưng không, Hứa Chấn Uyên đứng đó, cau mày hỏi: "Tôi nhớ rõ cô Từ này, nhưng mấy lời này cô nghe ở đâu vậy, lúc tôi ở dưới quê đâu có quen biết gì cô, tôi và Dư Lộ mùa thu năm nay mới bắt đầu gặp nhau lại, tôi là người hướng dẫn con bé trong khóa huấn luyện quân sự, cô Từ đây tốt hơn hết là đừng ngậm m.á.u phun người làm gì.”
Bởi vì hiện giờ ông đã bị kích động nên không tỏ ra có thiện cảm với Từ Tinh, nên không giữ cho cô ta chút mặt mũi nào.
Từ Tinh hoàn toàn kinh hãi, cô ta nghĩ rằng Hứa Chấn Uyên là ở cái góc nào đó nơi trời nam biển bác làm binh lính thôi, làm thế nào anh ta có thể xuất hiện ở Yến Thành để làm chứng cho Dư Tương được? Cô ta cũng không dám to mồm với người làm lính, bắt đầu tính đường tỉnh táo lại, khiếp đảm thu dọn tàn cuộc.
Dư Lộ cố gắng hết sức để che giấu vẻ mặt kinh ngạc của mình, để không bị người khác nhìn thấy. Dư Tương dò xét nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, trong lòng hừ lạnh.
Trong nguyên văn, nguyên thân đã bày đủ trò và tiêu không ít tiền vào nhà họ Ninh, hơn nữa cái chuyện cô che giấu sự thật rằng mình đã kết hôn nên sợ nhất là gặp Hứa Chấn Uyên, Ngoài ra, cô còn là một người quen biết ông lúc học ở trường trung cấp chuyên nghiệp, sau lại không may gặp Từ Tinh ở cửa hàng bách hóa, Từ Tinh đã được một khoản bịt miệng rồi nhưng vẫn không vừa lòng, còn muốn thỉnh thoảng đòi tiền chỗ nguyên thân.
DTV
Tất nhiên, loại hành vi xấu này chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện. Dư Lộ, người bị nguyên thân làm khó vừa hay nghe được nội dung uy h.i.ế.p của Từ Tinh, sau đó điều tra được hành vi trộm gà đổi chó của cô ta khi làm việc ở cửa hàng Bách Hóa cho nên mới tính kế bắt Từ Tinh nói ra mọi chuyện.
Cho nên hiện tại Dư Lộ sớm đã biết Từ Tinh, cho nên tìm lý do muốn đưa Chu Tư Vi đến siêu thị Bách Hóa giả vờ vô tình gặp được gặp được Từ Tinh. Sau đó mong để Dư Tương và Từ Tinh cắn xé nhau.
Dư Tương quả thực không hợp Từ Tinh, nhưng hình như Dư Lộ kiên quyết cho rằng những tình tiết trong nguyên tác kia vẫn y như cũ, đôi giày kia chắc cũng do Sư Lộ cố ý tiếp cận quầy hàng sau đó giở trò. Hệ thống nói rằng Dư Lộ có rất nhiều không gian, vì vậy sẽ không khó để chuyển một đôi giày da đi, mà Từ Tinh nhất định không chịu thiệt, mà cô ta sẽ mượn thế mà phát huy, và cả việc Dư Lộ sẽ yểm trợ cho cô ta, để cô ta càng hăng hơn, nói không biết nghĩ, thêm mắm dặm muối, nói ra càng nhiều điều kinh khủng hơn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 168
Chương 168