DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 178

Dư Tương bướng bỉnh nói: "Nhưng, chị Vi rất thích Lạc Hải Minh không phải sao? Làm sao anh biết được chị ấy nghĩ gì chứ?"

“Em không cần lo nghĩ lung tung, cũng không phải khóc làm gì!”

"Tại sao?"

Cô cố nén không có nước mắt chảy ra nữa, trong mắt Ninh Miễn mang theo ý cười: "Bởi vì, thật giả tạo, không bằng Dư Lộ được đâu."

Anh giơ tay lên và chạm vào những giọt nước mắt treo trên khóe mắt của Dư Tương, Dư Tương vô thức tránh đi, tay anh giơ giữa không trung, nụ cười chế giễu trên khuôn mặt anh ngày càng đậm, Dư Tương nổi giận dùng miệng cắn tay anh, kết quả anh không né gì hết, để cho Dư Tương cắn ngón tay.

Hai người đều như lặng người.

Dư Tương lập tức buông miệng: “Sao anh không tránh đi?”

Cô còn tưởng rằng Ninh Miễn sẽ thu tay lại, khi cô mở miệng lại dùng sức há to miệng, ngón trỏ và ngón cái của Ninh Miễn lộ ra một dấu răng rất rõ ràng.

Ninh Miễn chậm rãi rút tay về, nhàn nhạt nói: “Anh còn tưởng rằng em tiết anh chưa rửa tay, nên sẽ không dám cắn.”

Phi! Phi! Phi!

“Tay anh vừa làm cái gì cơ?"

“Em đoán xem?”

Dư Tương nhíu mày, nhìn chằm chằm anh nửa ngày, mơ hồ nghi vấn: "Anh còn là Ninh Miễn không? Đi đổi tim cho rồi sao?"

Ninh Miễn cười hắng giọng: "Nếu hàng giả bao đổi trả luôn.”

“Vậy anh nói tay anh vừa làm gì đi?”

Ninh Miễn đứng lên, nhấc chân đi lên lầu, mới nói: "Anh vừa sờ Quyển Quyển."

Ờ, không sao, Quyển Quyển khá sạch sẽ, Dư Tương còn có thể tiếp nhận, cô đi súc miệng, mang cái xúc cảm lúc cắn người ra khỏi tâm trí, cô dựa vào ghế sô pha khẽ thở dài, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu, không biết vừa rồi Ninh Miễn cười cái gì.

Dư Tương lấy lại tinh thần bình tĩnh và gọi cho Lâm Bảo Chi trước, nhưng người trả lời điện thoại là Dư Kiến Kỳ.

"Dư Tương à?"

"Vâng."

Dư Tương nói ngắn gọn về Lạc Hải Minh, và hỏi: "Ba, ba có biết không?"

Dư Kiến Kỳ thờ ơ nói: "Nhà họ là nhờ con nói chuyện này, nói trước gia đình bên này không đồng ý đâu. Lộ Lộ đâu phải không có ai thích, vậy chúng ta nên cẩn thận xem xét kỹ thì hơn."

Dư Tương nghe được giọng điệu vì con gái mình này, đúng là nhà có con gái thì có giá, cho nên không chút do dự chuẩn bị một thùng nước lạnh, đặc biệt nhất tới đây: "Vậy ba có biết Lạc Hải Minh vốn là con đang tính chuyện kết hôn với cháu gái ruột của mẹ chồng con không? Người ta là thanh mai trúc mã, bây giờ nổ tung rồi. Ba này, lúc ba vui vẻ mặc kệ mọi chuyện có biết khốn cảnh khi con ở Ninh gia không? Lộ Lộ cũng không phải không biết chuyện đó, con muốn biết suy nghĩ của em ấy là gì?"

Dư Kiến Kỳ bỗng đơ cứng: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

“Con sao mà biết được, thì con gái của ba nhiều người thích quá ấy mà, con chỉ hy vọng bố đừng cười lộ liễu như vậy, con nghe đau tay lắm.”

Vu Kiến Kỳ không thích nghe mấy lời này, huống chi là đứa đặc biệt luôn gây chuyện như Dư Tương:

“Lần trước con tát Dư Lộ, ba còn chưa có hỏi con đây?”

“Con muốn ăn miếng trả miếng sao?"

"... Ba!"

Dư Tương đã nói xong lời muốn nói với ông nên trực tiếp cúp điện thoại, Bên Lạc gia nhất định không cho xong chuyện đâu, Dư Lộ chắc chắn sẽ phải an phận một thời gian, cô ta cũng không cuốn theo chuyện này nữa.

*

Dư Kiến Kỳ nắm chặt ông nghe điện thoại lại chỉ nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia. Ông tức giận đến nỗi vẻ mặt cũng thay đổi.

Lâm Bảo Chi vừa lúc từ bên ngoài trở về thấy tình cảnh này thì khó hiểu hỏi: "Ông đang tức giận với ai đấy? Cả ngày nay có ai chọc giận ông đâu?"

Ông nhăn mặt không nói lời nào.

Lâm Bảo Chi thấy ông tức giận như vậy thì đưa rau xanh vào bếp cất cái đã rồi lại trở ra, thấy Dư Kiến Kỳ vẫn duy trì tư thế kia. Bà bèn rót cho mình một ly nước rồi chờ ông mở miệng.

"Tại sao bây giờ Dư Tương lại biến thành cái dạng này!"

Dù sao thì Dư Kiến Kỳ cũng sẽ không nhịn được cơn tức.

Lâm Bảo Chi cũng không vui: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ông chẳng có chút kiên nhẫn nào với Dư Tương vậy?"

Dư Kiến Kỳ vô cùng bực bội kể lại cuộc trò chuyện của bọn họ một lần nữa rồi nhíu mày hỏi: "Tốt xấu gì thì tôi cũng là cha của nó cơ mà? Sao nó cứ nói chuyện với tôi bằng cái kiểu đó vậy? Tôi có biết Lạc Hải Minh đang bàn chuyện cưới xin với con gái nhà họ Chu đâu, thế mà nó đã khiêu khích mỉa mai thẳng mặt tôi rồi. Tôi nuôi nó nhiều năm như thế, kết quả là nuôi ra được một đứa chủ nợ ư? Nó không thể nói chuyện bình thường được à?"

Đọc truyện chữ Full