DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 191

Nhưng giá trị của công thức này không phải chỉ một mình anh ta nhắm đến, Trương Phi nói rằng anh ta là một người thẳng thắn, sau khi cơ bản hiểu được ý đồ của đôi bên thì trực tiếp hỏi: “Đồng chí Dư muốn bao nhiêu cổ phần?”

Nhà máy hóa chất vốn dĩ có công việc ổn định, sản phẩm dưỡng da chỉ là một hạng mục, mặc dù công thức của Dư Tương đáng giá, tuy nhiên thu nhập tạo ra trong tương lai cũng không thể chiếm phần lớn doanh thu của nhà máy, hơn nữa đầu tư trong giai đoạn đầu cần tiền, thực hiện công thức cần một quy trình nhất định.

Dư Tương không hề bị khí thế này dọa sợ: “Chủ yếu phải xem kế hoạch tương lai của chủ tịch Trương đối với kem trắng da, nếu như các anh chỉ muốn kinh doanh quy mô nhỏ, ai cũng không kiếm được tiền, vậy tôi cống hiến công thức không phải chịu thiệt sao? Tôi muốn có kế hoạch cụ thể từ phía các anh để chứng minh nó xứng đáng với việc tôi bỏ công thức ra, đồng thời tôi cũng sẽ đưa ra một phần dữ liệu, nói rõ chi phí phát triển sản phẩm, trong lòng chúng ta đều có một chỗ dựa, tránh sau này oán trách lẫn nhau.”

Cô mới là nhà đầu tư, đương nhiên không bị vị lãnh đạo này đe dọa, Trương Phi vẫn luôn cáo mượn oai hùm.

Trương Phi vô cùng tò mò: “Đồng chí Dư Tương cô tự tin vào kem trắng da của mình đến vậy sao?”

“Nếu như giữa chúng ta không có sự tin tưởng, bây giờ ngồi đây không phải phí thời gian sao?”

Gần mười ngày trôi qua, các nhân viên nghiên cứu và phát triển đã thử nghiệm nhiều lần với kem trắng da, hiệu quả tốt hơn nhiều so với các loại kem trên thị trường, ngay cả khi Trương Phi muốn hạ thấp giá trị của nó, anh ta cũng không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào, vậy cũng coi như người kia thật sự có sự chuẩn bị mà đến, anh ta dần dần thay đổi thái độ, chuyển sang chính thức đàm phán.

DTV

Kinh doanh, vốn dĩ là vì kiếm tiền, ngay thẳng chính trực, là để bày ra trước mắt mọi người, ai bị lừa trước người đó là kẻ thua cuộc.

Cuộc đàm phán của Dư Tương với Trương Phi bước đầu cơ bản thỏa đáng, người này coi như có thành ý, thực sự muốn kiếm tiền từ sản phẩm trang điểm, sau khi hẹn thời gian gặp lại, hai bên đều quay về chuẩn bị.

Trên thực tế, trong lòng Dư Tương đã có dự tính về giá thành sản phẩm, cô chạy ra chợ mua nguyên liệu, xưởng sản xuất hàng loạt so với sản xuất nhỏ lẻ của cô rẻ hơn rất nhiều, cô nhanh chóng viết ra chi phí ước tính, bản đầu tiên nét chữ nguệch ngoạc, về sau sẽ viết lại bản khác.

Bạn ngồi cùng bàn, Ninh Miễn nhìn cô viết không ngừng tay, khó tránh khỏi tò mò: “Em với Chu Tư Vi đang làm gì vậy?”

Dư Tương ngẩng đầu: “Cô ấy không phải chị họ của anh sao?”

“Cô ấy chỉ lớn hơn anh nửa tuổi, gọi thế nào cũng được.”

“Hả? Lẽ nào là vì lúc nhỏ anh thường mặc váy bị cô ấy gọi anh là em gái, vậy nên anh mới không muốn gọi cô ấy là chị sao?”

Ninh Miễn sửng sốt, sau đó như không có chuyện gì xảy ra: “Sao chuyện gì cô ấy cũng nói cho em vậy?”

Dư Tương làm mặt quỷ: “Anh không hiểu được tình bằng hữu giữa con gái bọn em đâu, đúng rồi, anh xem giúp em xem có cần sửa lại cái gì không?”

Anh ấy có rất nhiều kinh nghiệm đọc các văn kiện tài liệu.

Ninh Miễn đọc xong nhanh chóng hiểu ra: “Viết không tệ.”

“Vậy em yên tâm rồi.”

“Ừm, nếu có vấn đề gì có thể tìm anh.”

Để tránh bị mấy nhà máy kia chèn ép, lừa gạt cướp công thức.

Dư Tương chống cằm nhìn hắn, lại lần nữa nổi lên sự hiếu kỳ: “Ninh Miễn, tính cách thực của anh là thế này sao? Đối xử với ai cũng tốt như vậy? Không ghét em, còn quan tâm em, nếu như anh lấy người khác làm vợ anh có tốt với cô ấy như vậy không?”

Nét mặt Ninh Miễn không hài lòng, buột miệng nói: “Em nghĩ nhiều rồi, không phải anh thích em.”

“Này, anh đang đùa em à? Em đang khen ngợi anh là một người tốt, đâu có hỏi anh có thích em không?”

Ninh Miễn nhìn bộ dạng cười cợt nhả của cô, im lặng không nói, trên gương mặt điềm tĩnh phủ lên một tầng băng giá, thu dọn sách vở trên bàn quay về phòng ngủ.

Dư Tương không hiểu vì sao đột nhiên hắn mất hứng, khen cũng không được sao?

“Anh đừng cứ im lặng không nói, em không thể hiểu anh đang nghĩ gì? Em xin lỗi anh được không?”

Suốt ngày hờn dỗi, không sợ kìm nén đến sinh bệnh sao?

Ninh Miễn dừng bước chân: “Anh đã nói rồi, chính là ý trên mặt chữ.”

Dư Tương nhớ lại một lượt, liền hiểu ra, ồ, hóa ra ý anh ấy là đổi thành người khác cũng vậy thôi, được dạy bảo thật tốt, thế nhưng trong lòng cô vẫn còn một chút bức bối khó chịu, cứ nghĩ rằng diễn xuất của mình có thể lừa được một chút yêu thích của anh ấy, kết quả là không, nghĩ lại bản thân tự mãn có chút xấu hổ.

Đọc truyện chữ Full