DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 437

Ván cờ tiếp tục.

Ninh Miễn vẫn được tính là hòa thuận với Hứa Chấn Uyên, hai người con rể đều ngồi cùng một bên, Dư Kiến Kỳ chiêu đãi thế nào cũng thấy không thích hợp, chỉ có thể tiếp tục thú vui g.i.ế.c thời gian, lại cảm thấy rằng hôm nay không nên để Dư Uy đi chúc tết bên nhà Lạc Hải Đường, nếu không thì nếu có thêm một người ngồi ở đây cũng không đến nỗi gượng gạo thế này.

Không ai nhắc đến Dư Lộ.

Kết thúc một ván cờ, Dư Kiến Kỳ không tập trung nên thua thảm.

Hứa Chấn Uyên chợt nói: “Anh rể, tôi với anh đánh nhé?”

Trong mắt Ninh Miễn có ánh sáng lưu chuyển: “Vẫn là cờ tướng?”

“Phải, tôi cũng đâu biết đánh cờ vây.”

Dư Kiến Kỳ do dự nhường chỗ, để Hứa Chấn Uyên thay thế, ông cứ cảm thấy sai sai nên đến nhà bếp nhìn thử, nhưng Dư Tương và Lâm Bảo Chi bận nấu cơm, căn bản không quan tâm ngoài phòng khách đang xảy ra chuyện gì.

“Bắt đầu đi.”

Hai người đàn ông đều trầm lặng kiệm lời, Dư Kiến Kỳ ho nhẹ hai tiếng, muốn nói một câu: “Các con…”

Ông cứ cảm thấy có sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai người họ, muốn bảo Ninh Miễn nhường Hứa Chấn Uyên chút đỉnh, suy cho cùng thì Hứa Chấn Uyên cũng không sánh bằng Ninh Miễn có người dạy từ nhỏ, nhưng ông vừa lên tiếng, hai người dồn dập nhìn sang, ông lại thấy không thỏa đáng.

Bảo Ninh Miễn nhường Hứa Chấn Uyên há chẳng phải trực tiếp phủ nhận kỳ nghệ của Hứa Chấn Uyên sao?

Ninh Miễn cười hàm ý: “Cha, tụi con chỉ học hỏi lẫn nhau chút thôi.”

Nhưng nước cờ của hai người hạ xuống lại không ai chịu nhường ai, mỗi chiêu đều rất phức tạp, còn có thời gian nghỉ giữa hiệp.

“Tôi đánh cờ chỉ là đi đại, cha tôi thích đánh cờ với người ta, lúc rảnh rỗi đánh cờ với chú bác hàng xóm, tôi cũng đi theo học được sơ sơ.”

“Lúc nhỏ ông nội tôi sẽ dẫn tôi đi theo ông ấy đánh cờ, thua rồi còn bị bắt học thuộc sách hướng dẫn chơi cờ.”

Lời nói trong ngoài đều lộ ra sự khách sáo, sau đó là cả khoảng lặng.

Phòng khách rất yên tĩnh, Lâm Bảo Chi thấy không đúng lắm, tranh thủ thúc giục trong lúc bận rộn: “Tương Tương, con đi xem xảy ra chuyện gì rồi, sao họ không nói chuyện gì hết vậy?”

Dư Tương thò đầu ra nhìn một cái: “Đang đánh cờ kìa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]

Lâm Bảo Chi phàn nàn trong lòng, ban nãy Ninh Miễn và Dư Kiến Kỳ đánh cờ thỉnh thoảng vẫn sẽ nói chuyện, nhưng hai người này không nói câu nào, nhớ ra lời lúc trước Ninh Miễn đã nói, bà sợ hai người đánh cờ gió tanh mưa máu, đẩy Dư Tương ra ngoài đó.

DTV

“Con đi xem thử, mẹ không yên tâm.”

Bình tâm lại mà nói, hiện tại Lâm Bảo Chi đang nghiêng về bên Ninh Miễn và Dư Tương, đứa con thành thật sống qua ngày tháng êm đềm đỡ lo biết bao, đối với Hứa Chấn Uyên, trong lòng bà hơi thấy có lỗi, cảm thấy con gái mình dạy ra đi hại người ta, lại không nghĩ ra được phải tiếp cận bù đắp thế nào nên chỉ có thể lạnh nhạt như vậy.

Dù sao Dư Kiến Kỳ cũng không phải người chết, khoảng thời gian này Dư Kiến Kỳ chắc đã bồi thường rồi.

Dư Tương đến phòng khách liếc đại một cái, phát hiện Hứa Chấn Uyên thăng chức rồi, vừa thu ánh mắt lại thì va vào đôi mắt đang nhìn cô của Ninh Miễn, cô lè lưỡi, im lặng quan sát.

Hứa Chấn Uyên bài trận quả quyết, mang theo hơi thở chặt g.i.ế.c sấm rền gió cuốn, thích đi binh chiêu hiểm.

Ninh Miễn không nóng không vội, chứa đựng khí thế bắt nạt trong kín đào, ý cười trên mặt vẫn nguyên vẹn, nhưng không nghênh ngang khinh địch, đôi lúc sẽ nhíu mày trầm tư, nhưng trong lòng có sắp đặt, cả đường đều rất ổn định.

Cục diện ván cờ bất phân thắng bại, có đủ mùi vị hỏa chiến.

Cờ tướng của Ninh Miễn là do ông cụ Ninh dạy, mà cờ vây lại xuất thân từ bà cụ Ninh, đều xứng với nguồn gốc học gia, trước kia lúc đánh cờ với Dư Kiến Kỳ, Ninh Miễn sẽ nhường ông chút, tránh để cha vợ mất mặt, giờ có thể nhìn ra, anh không toàn lực ứng phó, nhưng cũng nghiêm túc ứng đối, Hứa Chấn Uyên có thể chống đỡ đến giờ, đủ thấy anh ta tâm thức không tục.

Nên nói thế nào nhỉ, đáng tiếc rồi?

Đánh đến cuối cùng là Hứa Chấn Uyên bị chiếu bí, hết đường đi.

Dư Kiến Kỳ lắc đầu: “Ui chao, lúc đầu ván Chấn Uyên không nên gấp thế.”

Hứa Chấn Uyên điềm nhiên: “Là tài nghệ con không bằng người ta.”

Ninh Miễn cười nói: “Ban nãy anh vẫn là khiêm tốn rồi, nếu tôi không cẩn thận, giờ chắc đã thua anh.”

“Đầu ván anh cũng không đánh hết sức.”

Ninh Miễn không khiêm tốn nữa, chỉ là một ván cờ thôi, đưa ra lời mời làm dịu bầu không khí: “Hôm khác đánh tiếp.”

“Được.”

Thân thế giữa hai người cách biệt lệch trời, con trai một của thế gia dòng dõi Nho học và thằng nhóc dưới quê trong gia đình nghèo, lúc này ngang hàng ngang vế, Hứa Chấn Uyên không kiêu không nịnh, khiến Dư Kiến Kỳ nhìn với cặp mắt khác, càng thầm thở than tiếc nuối.

Nếu Hứa Chấn Uyên ra đời trong một gia đình có bối cảnh lai lịch hơn, vậy chắc chắn là tiền đồ bất phàm, ít nhất cũng xấp xỉ với Ninh Miễn.

Đọc truyện chữ Full