Đây là lần đầu tiên Dư Tương trải nghiệm cảm giác đau khổ khi phải đi học một lần nữa sau hàng trăm năm. Cô chỉ cần nhìn qua là biết, được Ninh Miễn ôn tập cho lại càng dễ nhớ lại ý nghĩa của nó, nhưng nếu nói cô viết chính tả thì toàn sai.
Thế nên mới nói, làm học sinh xuất sắc cũng không phải dễ dàng.
Ninh Miễn cảm thấy kỳ lạ: “Rõ ràng là em biết nghĩa của nó, tại sao lại không nhớ được cách viết?”
“Đâu có giống nhau.”
Dư Tương không biết phải giải thích cảm giác kỳ lạ này như thế nào.
Cô tưởng rằng mình có thể ghi nhớ rõ ràng tất cả các kiến thức mình đã được học, nhưng qua thời gian, cô đã ném những thứ đó ra sau đầu từ lâu, chỉ có thể tranh thủ thời gian để theo kịp.
Bây giờ cô cần phải bình tĩnh lại một lần nữa, học lại những nội dung đó, làm mới kiến thức cũ, cho dù là học lại từ đầu hay vứt bỏ những cái cũ.
Ninh Miễn cầm lấy tờ giấy cô đã viết xong, nhíu mày hỏi: “Em có tâm sự gì à?”
“Đâu có.”
“Em đừng lo lắng, Dư Lộ không thể trở về từ Côn Xuyên dễ dàng vậy đâu. Dù có trở về thì cũng không được thoải mái.”
Tuy Yến Thành không phải do anh làm chủ, nhưng anh vẫn dư sức để xử lý một người như Dư Lộ.
Dư Tương đã vứt chuyện này qua sau đầu, nghe anh nói vần thì dựa người vào bàn hỏi: “Anh không thấy em tàn nhẫn à?”
Ninh Miễn: “Không có, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”
“Lúc trước em còn tưởng anh là quân tử dịu dàng đấy.”
Chỉ hơi lạnh lùng một chút.
Ninh Miễn không nghe được câu oán trách trong lòng Dư Tương, anh chỉ tập trung vào lời khen này, vui vẻ nói: “Anh là người như thế nào, em biết rõ nhất.”
Từ trước đến nay anh cực kỳ bênh vực người nhà, anh không phải là thần tiên mà lấy ơn báo oán. Nếu như không có quan hệ thân thích ràng buộc, Dư Lộ sẽ không có cơ hội được tự do.
Dư Tương nhăn mũi nhìn anh, sau đó đặt sách vở xuống, bắt đầu chơi đùa, chiếc bút máy quay vòng vòng trên tay cô, trông rất linh hoạt.
Ninh Miễn: “Không được chơi cái này, dễ bị mất tập trung.”
“Giọng điệu của anh giống y như mấy ông già ấy.”
Con người Ninh Miễn tối sầm lại, mỉm cười suy nghĩ gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Dư Tương rất hiểu những suy nghĩ của anh, cô nghĩ chắc chắn anh đang nghĩ đến việc gì đó không thể nói ra, ví dụ như chơi cái gì đó.
“Anh cười cái gì?”
Anh đổi sang tư thế dựa vào ghế để thoải mái hơn, gằn từng chữ một: “Đâu phải em không đoán ra.”
Dư Tương ghét bỏ: “Anh toàn nghĩ mấy thứ lung tung, không chơi với anh nữa, em muốn làm bài tiếp.”
DTV
Ninh Miễn lấy sách vở của cô đi, không cho cô cơ hội đắm chìm trong biển kiến thức, nghiêm túc nói: “Được, vậy chúng ta bàn xem nên mua quà sinh nhật gì cho bà nội.”
“Được, anh có ý tưởng gì không?”
Xưa nay sinh nhật của bà Ninh được tổ chức đơn giản, năm ngoái không làm lớn, năm nay tình hình đã tốt hơn nên con cháu trong nhà đã bàn bạc sẽ tổ chức sinh nhật thật đông vui cho bà, dù chỉ có người thân và bạn bè cũng được.
“Gần đây anh đang để ý một đôi vòng tay khá đẹp, bà nội thích trang sức tương tự nhưng mấy năm nay không có để đeo. Mà cho dù có thì bà cũng không dám đeo, nên anh muốn tặng bà một đôi, ngày nào cũng có thể đeo.”
Dư Tương không có ý kiến: “Được đó, em sẽ trả một nửa, anh chọn đi.”
Thu nhập của hai người vẫn chưa được gộp vào nhau. Hoa hồng của Dư Tương đều vào túi cô, bình thường cô rất ít khi tiêu tiền của Ninh Miễn. Nếu có mua gì thì tiền chia đôi, Ninh Miễn cũng không ép cô tiêu tiền. Thực tế, ngoại trừ ăn cơm, họ không cần dùng tiền vào việc gì khác, tiền tiết kiệm còn lại sẽ được giữ trong sổ tiết kiệm chung.
Thỉnh thoảng nếu Ninh Miễn có việc cần dùng, sẽ thông báo trước cho cô.
Dư Tương nói cô chi một nửa tiền, có nghĩa là sẽ sử dụng tiền tiết kiệm của cô. Đây là tấm lòng của cháu dâu, Ninh Miến không những không từ chối mà còn thấy rất vui.
Nhưng Dư Tương nhớ tiền lương của Ninh Miễn cũng có có hạn, bình thường chi phí để mua thức ăn cũng là dùng tiền lương của anh. Nếu dùng tiền tiết kiệm quá nhiều sẽ thiếu, vì thể cô tâm lý hỏi: “Vậy anh còn tiền không?”
Ninh Miễn bình thản trả lời: “Nếu không còn thì nhờ em nuôi vậy.”
Anh chắc chắn cô không bao giờ để ý tới số dư trong sổ tiết kiệm của họ.
“Vậy đến lúc đó anh phải hầu hạ em cho tốt đấy.”
Anh nhướng mày: “Được thôi.”
Đôi khi Ninh Miễn sẽ bắt chước giọng điệu của cô.
Sau đó, anh lấy chiếc hộp chuyên đựng mấy món đồ cổ nho nhỏ của anh ra, chọn hai món không quá quan trọng: “Anh định bán hai cái này đi, dư sức mua vòng tay cho bà nội, em có muốn đeo không?”
“Anh hỏi trắng ra vậy à?”
Chẳng có chút lãng mạn nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 443
Chương 443