Dư Tương và Ninh Miễn chụp bức ảnh hai người, rồi bị bà Ninh kéo lại chụp chung, chia nhau đứng mỗi người một bên cạnh bà, bà Ninh cười đặc biệt vui vẻ.
Triệu Phương lại cau mày, cô ta đã nghe nói bà Ninh cưng chiều đứa cháu út từ lâu, bây giờ thấy đúng là thế thật.
“Ninh Triệt, em chụp cho anh một tấm nhé?”
Khó có khi Ninh Miễn đưa ra yêu cầu, Ninh Triệt với vẻ mặt không thể tin được cầm máy ảnh tới, đồng thời cảnh cáo anh: “Em chụp đàng hoàng tử tế vào cho anh, nếu mà không đẹp, anh chắc chắn sẽ lôi phiền phức tới cho em.”
“Ờ, anh thử không?”
Ninh Triệt: “Khụ… Không được báo thù riêng, mau chụp nhanh đi!”
Anh ấy cũng chẳng muốn đứng bên Triệu Phương, vui vẻ đứng sang bên bà nội chụp một tấm.
Dư Tương thì lại chú ý tới nụ cười cứng ngắc của Triệu Phương, nhưng không biết được cách nghĩ chính xác của Ninh Triệt, cũng chẳng nghĩ nhiều, dựa vào EQ của Ninh Miễn, anh ấy muốn đối tượng của mình chụp với bà Ninh thì sẽ tự nói ra, bây giờ lạnh nhạt thế này, có lẽ có lý do gì đó.
Chỉ là, cô vẫn nên bảo Ninh Miễn nhắc nhở Ninh Triệt, để bà Ninh không nhìn ra điều gì lạ cả, cảm thấy Ninh Triệt tìm một cô bạn gái như là để đối phó gia đình.
Ninh Miễn hiểu thì có hiểu, không hài lòng khi thấy Dư Tương quan tâm anh họ mình như thế, nhưng vẫn nhỏ tiếng nhắc nhở.
“Đừng quên Triệu Phương.”
Ninh Triệt cau mày: “Anh biểu hiện rõ tới vậy hả?”
Lúc đầu anh ấy và Triệu Phương ở bên nhau là do có người mai mối, cũng thấy khá ổn, nhưng khoảng thời gian này lại cảm thấy Triệu Phương không hợp với anh ấy, nếu không phải để bà hôm nay vui, thì anh chắc chắn không đưa Triệu Phương tới đây đâu.
Nhưng mà, chỉ một tấm ảnh thôi mà, cũng chẳng có gì cả.
Ninh Triệt vừa định mở miệng thì bên Triệu Phương kia đã không nén được, chủ động mở miệng: “Bà nội Ninh, cháu có thể chụp với bà một tấm không?”
Ở trong lòng bà Ninh thì Triệu Phương đã là cháu dâu tương lai rồi, bà không nghĩ nhiều, vẫy tay gọi cô ta tới: “Ninh Triệt, cháu qua đây, chụp như ban nãy cháu chụp cho Tiểu Miễn ấy, chúng ta cũng chụp một tấm nào.”
Triệu Phương âm thầm cau mày, ngay cả cách gọi cũng giống nhau, xem ra hôm nay đừng mong lấy được thứ gì tốt, dù thế nào cũng không vượt qua Dư Tương và Ninh Miễn.
Rồi nhìn sang Ninh Triệt, anh ấy lại có vẻ mặt chẳng để ý gì, lẽ nào không biết nhà này do bà làm chủ sao, người lấy lòng được bà, thì tương lai chắc chắn sẽ có được càng nhiều lợi ích.
Ninh Miễn cầm máy ảnh tiến lên trước, cũng thấy biểu cảm của Triệu Phương không đúng, đợi tới lúc thấy Triệu Phương đã quay lại như cũ, bèn chụp một tấm.
Nghe thấy tiếng tách, Triệu Phương mới hồi thần lại, nhớ lại biểu cảm ban nãy của mình chắc chắn không đẹp, nhất thời không vui làm nũng: “Ninh Miễn, ban nãy hình như em không có cười, sao anh đã chụp rồi, có phải là rất xấu không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Ninh Miễn coi như không nghe thấy gì, cúi đầu kiểm tra máy ảnh.
Dư Tương nhịn cười: “Ban nãy biểu cảm của cô đẹp lắm, tới lúc rửa ảnh thì sẽ đẹp thôi.”
Cô không nghe được giọng người khác làm nũng với Ninh Miễn.
Khóe miệng Ninh Miễn dường như hơi cong, chụp ảnh cho mọi người xong, anh bèn cầm máy ảnh tìm góc chụp, sau đó ra hiệu: “Em đứng sang bên kia đi.”
Ai?
Triệu Phương nhìn hướng anh chỉ trước, lúc muốn chạy qua đó thì thấy Dư Tương đã nhanh hơn cô ta một bước, nơi đó có ánh nắng đẹp, đứng đó rất duyên dáng, Triệu Phương không can tâm, muốn chạy qua đó cướp ống kính, nhưng một giây sau Ninh Miễn đã tách một cái.
Ảnh đã chụp xong, có chạy qua đó cũng vô ích.
Nhưng tính cách của Triệu Phương khá hiếu thắng, đương nhiên không dễ dàng bỏ qua, không giải thích gì đi lên phía trước kéo tay Ninh Miễn: “Ninh Miễn, anh chụp cho bọn em thêm tấm nữa nhé?”
Dư Tương lén nhìn Ninh Miễn rồi làm mặt quỷ, nháy mắt ra hiệu.
Ninh Miễn cầm máy ảnh khụ một tiếng: “Không được, lúc này ánh sáng không đẹp, nắng quá mạnh rồi, chụp không đẹp.”
“Thật hay giả thế?”
DTV
Ninh Miễn không để ý cô ta, Dư Tương nhân cơ hội này thoát khỏi Triệu Phương, cô đâu cần phải tranh ống kính với Triệu Phương, nhưng không phải ai cũng ké được.
Bà Ninh không chú ý tới cảnh này, đang bàn chuyện món ăn hôm nay với dì Hạnh, Triệu Phương chuyển tầm nhìn, chủ động đề nghị: “Bà nội Ninh, cháu nấu ăn cũng khá được ạ, hay là cháu giúp dì Hạnh một tay, để bà thử tay nghề của cháu nhé.”
“Cháu là khách, sao lại để cháu làm được, nhà đã có Tiểu Hạnh lo rồi, mấy đứa các cháu cứ chơi vui vẻ đi.”
“Bà nội Ninh, để cháu thử đi bà.”
Bà Ninh không lay chuyển được, đành phải nói: “Để Tiểu Hạnh phụ cháu, đồ hôm nay rất đẹp, đừng để bẩn nhé.”
Triệu Phương tưới rói đồng ý, mời Dư Tương tới nhà bếp: “Chúng ta cũng làm cho bà nội Ninh nhé?”
Cô ta đúng là nấu ăn ngon, nhất định có thể thắng Dư Tương để làm cháu dâu tốt nhất rồi.
Dư Tương muốn đồng ý, nhưng Ninh Miễn lại lắc đầu với cô, cô nghĩ rồi nói: “Giờ tôi không thoải mái cho lắm, cô đi trước đi, lát rồi tôi vào giúp cô sau.”
Ai ngờ mắt bà Ninh chợt sáng lên: “Tương Tương, sao lại không thoải mái?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 449
Chương 449