Ninh Triệt nhíu mày dặn dò: "Em đừng có căng mặt ra thế."
Không ai đáng phải đối diện với cái mặt lạnh của Triệu Phương cả.
Chỉ là bà Ninh vẫn còn nhớ phải xử sự công bằng ít nhất là ở mặt ngoài. Bà ân cần hỏi han Phó Trân Trân xong lại nhấn mạnh an ủi Triệu Phương. Người đang ngồi ở đây đều có thể nhìn ra Triệu Phương không vui. Ngay cả Phó Trân Trân cũng tránh vị trí bên người bà Ninh ra rồi đi tìm Dư Tương chơi.
Không khí lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.
Dư Tương nhớ tới cái nháy mắt vừa rồi của Ninh Miễn, ý là không cho cô vào phòng bếp. Kết quả sau đó bị chủ đề con cái cắt ngang, bây giờ cô vẫn chưa hiểu là có chuyện gì nên bèn nhân lúc đang nói chuyện mở miệng hỏi.
Ninh Miễn nhún nhún vai, nhẹ nhàng đáp: "Không có gì đâu."
Chỉ là anh cảm thấy nếu Dư Tương vào phòng bếp thì nhất định sẽ bị Triệu Phương sai bảo làm việc, cô làm gì cũng phải nhường nhịn. Dù sao thì cũng phải nể mặt Ninh Triệt, tránh việc tương lai chị em dâu bất hòa thì hai anh em cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Cô không cần phân chia cao thấp gì với Triệu Phương kia cả. Ai muốn nấu cơm thì tới phòng bếp mà nấu. Bọn họ cũng không thiếu mấy cái phông bạt màu mè để làm người thân vui vẻ.
Dư Tương nghe xong lời giải thích của anh thì chớp mắt cười khẽ rất đáng yêu.
Ninh Miễn không cầm lòng nổi cũng cười rộ lên, sau đó thuận tay bóc một viên kẹo sữa đưa qua cho cô.
Dư Tương ngậm kẹo sữa, lại nhớ tới Phó Trân Trân đang ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với mình.
Phó Trân Trân là một người cực kỳ dịu dàng. Chị ấy cười chọc ghẹo: "Sao chị cứ có cảm giác như vừa rồi Tiểu Miễn đang dỗ trẻ con ấy nhỉ?"
Sự che chở này chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được. Đôi vợ chồng son này ngọt ngào hơn trước kia rất nhiều. Mỗi một động tác đều vô cùng ăn ý, so sánh với trước kia mới thấy được sự đối lập...
"Chị cảm thấy bây giờ hai em mới giống vợ chồng chân chính đấy."
"Khụ khụ..."
Dư Tương suýt nữa thì nghẹn kẹo sữa. Cô che che giấu giấu nói: "Là vợ chồng già chứ gì."
Phó Trân Trân cười bí hiểm: "Dù sao thì hai người cũng tốt hơn một người, chẳng có gì là quan trọng cả."
Hình như cũng là...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Chỉ là Dư Tương kiên quyết không muốn thừa nhận hành động trước đây của bọn họ có phải vụng về quá hay không. Bây giờ hàng thật giá thật là được rồi. Quá khứ chẳng ai rảnh mà cầm máy ảnh lên chụp vài bức để truy xét làm gì thì bây giờ cũng kệ nó đi chứ.
Trên bàn cơm trưa, hai món ăn Triệu Phương làm đều đặt trước mặt ông cụ Ninh và bà cụ Ninh. Tất nhiên mọi người cũng vui lòng khích lệ. Cho dù không thích Triệu Phương thì cũng phải nể mặt Ninh Triệt.
Triệu Phương cảm thấy rất hài lòng: "Bà nội, nếu bà thích thì sau này cháu lại làm cho bà ăn."
Bà Ninh cười đáp: "Để cháu làm việc vất vả cũng không tốt."
"Nấu cơm cho bà nội cháu không chê vất vả đâu."
Bà nội vẫn cười cười, lúc giơ tay ra gắp rau lại để lộ chiếc vòng tay ngọc lục bảo trên cổ tay, chất liệu trơn mượt, trông vô cùng ưu nhã và sang trọng.
Triệu Phương thốt lên: "Vòng tay của bà nội đẹp quá đi."
Bà Ninh sờ sờ vòng tay trong vô thức sau đó lại để lộ một chiếc khác, tươi cười từ ái: "Bà cũng thấy nó rất đẹp. Đây là món quà mà hôm nay Tiểu Miễn và Tương Tương biếu bà đấy."
DTV
Triệu Phương ngạc nhiên nhìn về phía hai người, tâm tư nhỏ vừa dấy lên đã bị dập tắt. Vốn dĩ cô ta tưởng rằng đó là đồ quý của bà Ninh thì có khi còn có thể đòi một chiếc làm lễ gặp mặt, chứ bây giờ biết rồi thì khỏi nghĩ vậy đi.
Cô ta khô khan khen một câu: "Rất hợp với bà nội."
Nhà họ Ninh cũng giàu thật đấy. Ninh Miễn nuôi một người vợ là sinh viên mà vẫn có thể lấy được ra nhiều tiền để không để mua vòng tay như thế.
Ninh Triệt lại cười nói: "Cháu thấy hôm nay ai biếu quà gì cũng không bằng đứa nhỏ trong bụng chị dâu đâu nhỉ, đúng không bà nội?"
Bà Ninh cực kỳ thích vòng tay này nhưng càng thích tin vui kia hơn, thế là bà cười gật đầu.
"Cháu nói cũng không tồi. Mấy đứa các cháu chỉ cần sống tốt là đã biếu bà quà rồi đấy."
Mọi người còn lại cũng gật đầu đồng ý.
Triệu Phương lập tức xấu hổ bày tỏ thái độ: "Bà nội yên tâm, chúng cháu sẽ."
Trên bàn cơm vẫn náo nhiệt như cũ. Triệu Phương có hiếu thắng đến mấy cũng không phải là không có mắt nhìn, sẽ không làm ra mấy chuyện chọc cho mọi người chán ghét vào lúc này. Cô ta chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt tràn ngập sự thù địch để đánh giá Phó Trân Trân mà thôi. Trước kia cô ta vẫn luôn cảm thấy Dư Tương là một mối đe dọa lớn, chỉ là dù sao thì bọn họ cũng không phải người cùng một nhà, sau này không có nhiều liên quan. Phó Trân Trân mới là đối tượng tranh đoạt tài nguyên sau này với cô ta.
Nhất là bây giờ cô ta vẫn chưa có đứa nhỏ. Thật đúng là đáng ghét.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 451
Chương 451