DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 456

"Sao nào?"

Trường Phong hơi bất đắc dĩ nói: "Tôi không có ý đó. Chỉ là trong số phận của Phó Trân Trân không có con ruột. Bây giờ cứ như đã bị cô thay đổi vậy. Tôi sợ sau này sẽ bất lợi cho nhiệm vụ của chúng ta thôi."

Dư Tương làm như lơ đễnh nói: "Chuyện này thì ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ chứ? Chẳng lẽ trung tâm nhiệm vụ không phải là Ninh Miễn?"

Trường Phong ưu sầu không lên tiếng. Nếu nó có thể biến hóa thì chắc chắn bây giờ mặt đã nhăn đến nỗi có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi rồi.

"Này, Trường Phong, sao cậu không nói lời nào?"

"Không có gì."

Dư Tương nói một cách xa xăm: "Trường Phong, sao tôi cứ cảm thấy cậu đang có tâm sự gì ấy nhỉ? Rốt cuộc là tâm sự gì thế, cậu có thể nói cho tôi biết được không?"

Trường Phong nhanh chóng phủ nhận: "Không có gì đâu, chẳng có gì cả. Cô cảm nhận sai rồi."

"Được rồi."

Trường Phong: "Để tôi nhắc nhở cô điều này, Dư Lộ sắp trở lại Yến Thành rồi. Mục tiêu tiếp theo của cô là cô ta."

Dư Tương khôi phục lại dáng vẻ lười biếng: "Biết rồi."

Thời gian bọn họ tám chuyện không nhiều lắm vì Ninh Miễn trở về rất nhanh. Trường Phong nửa bị ép buộc nửa là tự nguyện cắt đứt cuộc trò chuyện. Trong sợi dây chuyền không còn bất kỳ tiếng động nào nữa.

Dư Tương đếm xem nó xuất hiện có thường xuyên không, tầm mắt lại nhìn chằm chằm vào Ninh Miễn. Cô đã biết được chuyện chỉ cần Ninh Miễn tới gần là tất cả cảm giác của Trường Phong đều sẽ mất đi từ lâu rồi. Mà bây giờ được xác nhận một cách chân thật, sao cô có thể không vui cho được.

"Nhìn anh làm gì thế?"

Ninh Miễn bắt đầu nghi ngờ có phải hôm nay anh mặc nhầm quần áo hay gì nên cô mới chê cười mình không. Nhưng xã giao cả ngày ở nhà họ Ninh không có bất kỳ ai nhắc nhở anh ăn mặc không phù hợp mà. Hơn nữa sáng nay người chọn quần áo cho anh là Dư Tương, hẳn là anh sẽ không xấu mặt mới đúng chứ.

"Em sao thế?"

Anh không nhịn được khuơ khuơ tay trước mắt cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]

Dư Tương lấy lại tinh thần, nói một cách thần bí: "Em vừa đoán được ra một chuyện. Chỉ là bây giờ vẫn chưa thể nói cho anh biết được."

"Dư Tương Tương, em cố ý..."

"À há, cũng có phải lần đầu tiên anh biết em như vậy đâu."

Ninh Miễn chấp nhận sự thật đem giỏ rau vào phòng bếp. Dư Tương bật người về phía trước vào cùng. Cô đứng bên cạnh anh sau đó nhân cơ hội này giơ ngón giữa lên không trung.

Cực kỳ trẻ trâu.

Dư Tương không thèm quan tâm đến mấy cái thứ số phận rác rưởi kia. Phó Trân Trân và đứa nhỏ của chị ấy là một, bà Ninh là hai, đều là những gì cô muốn bảo vệ mà muốn giữ lại. Thật ra thì cô cũng rất muốn biết ông trời có thể lặng yên không một tiếng động mà chấm dứt mạng sống vốn không nên chấm dứt này không.

Chỉ là đương nhiên việc này phải giấu hệ thống.

Ninh Miễn dùng khóe mắt để ý thấy hành động không thành thật kia của cô thì khó hiểu hỏi: "Em làm cái gì vậy?"

"Anh đoán xem."

DTV

"Anh không đoán. Này, ăn lê không?"

"Ăn, nhưng mà một mình em không ăn hết được."

Ninh Miễn gọt vỏ giúp cô rồi cương quyết nói: "Vậy em cũng phải ăn cho xong cả một quả lê. Đừng mong anh sẽ giải quyết giúp em."

Ý nghĩa của việc chia lê rất không tốt. Từ nhỏ bà nội đã dạy anh không thể chia lê với người nhà rồi.

Dư Tương lại không muốn ăn nữa, nhưng thấy vẻ mặt kiên định của Ninh Miễn, cô biết rõ mấy thứ đồ ăn còn lại anh có thể ăn được, chỉ duy nhất quả lê là chắc chắn anh sẽ không ăn. Thê nên cô đành phải ôm tâm lý cùng lắm thì đi nhà vệ sinh thêm mấy lần rồi ngốn hết một quả lê.

Ăn lê xong cả khoang miệng đều tràn ngập sự ngọt ngào. Ngay cả đầu lưỡi cũng có một ít vị ngòn ngọt của nước lê.

Ninh Miễn chỉ hôn một lần đã bị người nào đó đẩy ra một cách không thương tiếc gì.

Nhưng anh lại cảm thấy vô cùng thích thú.

Rất nhanh sau đó bên phía nhà họ Ninh truyền ra tin tức Ninh Triệt và Triệu Phương chia tay. Là do Ninh Triệt cố ý muốn chia tay với Triệu Phương. Mặc dù nhà họ Triệu muốn thuyết phục nhưng hai người trẻ tuổi bắt đầu yêu nhau rồi chia tay trong hòa bình trước khi cưới nhau nên nhà họ Triệu có muốn đuổi theo cứu vãn cũng không tìm được chỗ nào sai mà cứu. Không chỉ có thế, cha mẹ Ninh Triệt còn có ý định truy cứu trách nhiệm hành vi Triệu Phương suýt nữa thì hại bọn họ mất đi đứa cháu duy nhất kia nữa.

Đọc truyện chữ Full