Thường thì người giơ tay đầu hàng trước luôn là Ninh Miễn. Trong tư tâm, anh không muốn Dư Tương và Hứa Chấn Uyên có bất kỳ sự tiếp xúc nào. Nhưng đến lúc cô đưa ra yêu cầu thì anh lại không thể từ chối được.
Một mặt, anh tin trong lòng cô biết hết. Mặt khác, anh cũng không muốn để cho bản thân quá đáng quá. Anh luôn cố gắng hết sức để tránh những cảm xúc tiêu cực.
Chỉ là sau khi kết thúc, Ninh Miễn vẫn không cam lòng lắm. Anh ngậm tai Dư Tương vào miệng rồi cúi đầu nói khẽ: "Dư Tương Tương, em cầm được mạch m.á.u của anh rồi đấy."
Dư Tương đang chơi vơi giữa sương mù: "Hả?"
Sau đó cô cầm được mạch m.á.u của anh thật.
"Anh Ninh Miễn, anh có cần phải cầm thú như thế không hả?"
Ninh Miễn nắm nhanh lấy thắt lưng cô, kiềm chế sự kích động của mình rồi nói: "Vậy em buông ra đi."
"Được, anh ôm em đi tắm đi."
"Trứng lười."
Sau khi trách yêu một câu như thế, Ninh Miễn bèn ôm cô vào phòng tắm rửa ráy sạch sẽ. Chờ đến khi lau khô người và thay quần áo nằm xuống, người nào đó vô tư lự chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ cô còn vỗ về anh bằng một câu rồi chui vào trong lòng anh.
Tay Ninh Miễn hơi khựng lại, hoàn toàn không nỡ chỉ trích cô nữa. Anh ôm lấy cô, rất lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, người cần đi làm thì đi làm, người cần đến trường thì đến trường.
Dư Tương không muốn chạy xe đạp của mình nên đã ngồi lên yên sau xe Ninh Miễn tới trường học. Đến cổng trường, anh thả cô xuống rồi cười phất tay nói lời tạm biệt. Bọn họ vừa lúc chạm mặt hai bạn học nữ. Hai người kia thấy bọn họ ra dáng vợ chồng đằm thắm thì vô cùng tò mò.
"Bạn học Dư Tương, đó chính là chồng cậu đấy à?"
"Thảo nào cậu lại kết hôn sớm như vậy."
Dư Tương để mặt các cô chọc ghẹo mình, chỉ là không hề nói câu nào về quá trình yêu đương của mình. Các cô vừa đi vừa tám chuyện với nhau.
Lúc này, Trường Phong khẩn cấp login.
Ngày hôm qua sau khi ra khỏi bệnh viện, Dư Tương và Ninh Miễn dính nhau như trẻ sinh đôi dính liền nên Trường Phong không tìm được cơ hội để đặt câu hỏi. Bây giờ cậu ta bất chấp việc Dư Tương đang nói chuyện cùng người khác, thấy cũng sắp đến phòng học rồi thì không thể chờ được nữa mà hỏi ngay.
【Trường Phong: "Ngày hôm qua Ninh Miễn không tức giận với cô vì bị cô đuổi ra ngoài chứ?"】
【Dư Tương: "Làm gì có."】
【Trường Phong cảm thấy không thể tin nổi: "Vì sao chứ? Chẳng phải cái cớ của cô ngày hôm qua rất sứt sẹo sao?"】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
【Dư Tương: "Tôi cũng không biết. Có thể là bởi vì anh ấy rất thích tôi chăng?"】
Trường Phong: "..."
Dư Tương hiểu ý cười cười, tạm thời không đả kích cho Trường Phong bị thương nữa.
Bạn học lại phát hiện ra Dư Tương không yên lòng nên tò mò hỏi: "Chúng ta cũng đâu nói thêm chuyện gì vui vẻ đâu, sao Dư Tương có vẻ vui quá vậy? Có phải có chuyện tốt gì xảy ra không?"
"Không phải, tôi đang nghĩ đến một việc mà thôi."
"Không phải đang nghĩ đến chồng cậu đấy chứ?"
Dư Tương nghiêm túc phản bác: "Không phải đâu. Tôi chỉ nghĩ ra đáp án của bài tập ngày hôm qua vẫn chưa giải ra mà thôi."
DTV
Bạn học cảm thấy không thể tin nổi: "Cậu thích học quá rồi đấy."
"Làm gì có."
Ít nhất thì cô cũng không thể ngồi học cả đêm rồi giả vờ như chưa học gì cả đúng không?
Trường Phong lo lắng không thôi, thậm chí còn tức giận sao đám bạn học này lại lắm chuyện để nói quá vậy. Có chuyện thì bao giờ nói mà chẳng được, sao cứ nhè đúng lúc này mà quấn lấy Dư Tương thế.
Chỉ là sau đó dù cậu ta có gọi Dư Tương kiểu gì cũng không nhận được nửa lời đáp lại của cô nữa.
Mãi đến khi Dư Tương đi vào phòng học rồi cô mới giả vờ giả vịt nói: "Ngại quá, Trường Phong à, tôi sợ mấy người kia cũng nghe chúng ta nói chuyện thì sẽ bị lộ mất."
Tinh thần của Trường Phong lại phấn chấn trở lại: "Chúng ta nói tiếp đi. Có phải cô quá hời hợt với Ninh Miễn rồi không vậy? Anh ấy đối xử tốt với cô như thế hẳn là cô cũng phải hồi báo ngang hàng với anh ấy mới đúng chứ?"
Dư Tương suy nghĩ một lát rồi bối rối nói: "Nhưng trộn lẫn tình cảm vào trong nhiệm vụ có phải kỳ cục quá không? Tôi cảm thấy tôi làm rất đúng mà, nên duy trì trạng thái như bây giờ thì hơn. Vả lại tôi đã bồi thường cho anh ấy rồi mà."
Trường Phong: "Bồi thường cái gì cơ?"
Dư Tương không đáp ngay mà hỏi lại: "Cậu đã có đối tượng chưa?"
Trường Phong: "...Không có."
Nó là duy nhất.
Dư Tương khó xử nói: "Niềm vui lúc ở chung giữa hai vợ chồng ấy mà. Tóm lại cậu chỉ cần biết bây giờ Ninh Miễn đang rất vui vẻ là được rồi. Nếu quan hệ của chúng tôi không tốt thì hẳn là cậu sẽ cảm nhận được chứ?"
Nguyên nhân chính là vì Ninh Miễn và cô ràng buộc nhau rất sâu sắc, mà cũng có thể là do sợ hãi nên Trường Phong mới dần dần không thể thám thính được nội dung cuộc đối thoại của hai người nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 462
Chương 462