Ninh Miễn nhíu mày: "Em đánh trống lảng đấy à?"
"Anh trả lời em trước đi đã."
"Đúng là bọn họ có liên hệ với anh. Kế hoạch của anh là sang năm, bây giờ cần chuẩn bị trước. Em thì sao?"
Dư Tương chống cằm: "Em cũng không chênh lệch quá nhiều. Nhưng có thể lấy được hay không thì còn chưa chắc."
Ninh Miễn trầm ngâm một lát: "Vậy chúng ta bắt đầu chuẩn bị đi."
Đáy mắt anh có một thứ tình cảm không thể nào dập tắt được. Anh nhìn cô chọc chó chọc rùa rồi không khỏi thở dài một hơi dưới đáy lòng.
Phải chuẩn bị từ sớm mới được. Anh phải xác định vợ mình vẫn là vợ mình, nếu không đến lúc đó sao anh có thể yên tâm ra nước ngoài được chứ? Còn nữa, bọn họ vẫn chưa xác định được sẽ theo học trường nào.
Sự buồn bực dưới đáy lòng Ninh Miễn vẫn chưa nguôi ngoai nên buổi tối lúc kiểm tra từ vựng tiếng Anh cho Dư Tương, anh lại càng nghiêm khắc hơn.
"Ngày mai là chủ nhật mà, hay là anh ra cho em một đề thi nhé?"
Dư Tương lẩm bẩm đáp: "Anh có thể cho em nghỉ ngơi một ngày không hả? Em còn muốn đi tìm chị Vi xem lượng hàng tiêu thụ gần đây đấy. Nghe nói chị ấy đang nghiên cứu sản phẩm mới. Em muốn đề xuất cho chị ấy một số ý tưởng nữa."
"Chứ không phải em chân thành muốn trốn học à?"
"Chắc chắn là không phải rồi."
Ninh Miễn suy nghĩ một chút: "Chủ nhật em nghỉ ngơi thì chắc chắn Chu Tư Vi cũng sẽ nghỉ ngơi. Trương Phi sẽ không để chị ấy mang thai mà còn tăng ca đâu."
Đúng vậy, Chu Tư Vi kết hôn muộn hơn bọn họ hơn một năm nhưng tốc độ cực nhanh. Bây giờ cô ấy đã mang thai hơn ba tháng rồi. Trong tình huống bình thường thì Dư Tương luôn tránh việc thường xuyên làm phiền chị ấy. Một là vì phụ nữ mang thai cần nghỉ ngơi nhiều, hai là vì họ hàng bạn bè nhìn bụng Chu Tư Vi xong luôn quay qua hỏi lý do vì sao bọn họ đã cưới nhau lâu vậy rồi mà vẫn chưa có em bé.
Dư Tương thất bại trong việc tìm lý do nên mè nheo lùi ra phía sau Ninh Miễn, ghé vào lưng anh làm nũng: "Tuần tới chắc chắn em sẽ nỗ lực hơn mà. Hay là chúng ta cùng đi dạo phố mua đồ đi? Chuẩn bị quần áo mùa hè cho anh nhé?"
Ninh Miễn ngồi yên không nhúc nhích, thật lâu sau anh mới hỏi: "Em có biết bây giờ anh đang có cảm giác gì không?"
"Cảm giác gì?"
"Được cưng mà sợ."
Không chỉ làm nũng mà còn quan tâm chăm sóc như thế khiến Ninh Miễn nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.
Dư Tương hừ lạnh: "Sao em đối xử tốt với anh mà anh lại sợ hả? Em có phải người xấu đâu."
Ninh Miễn kéo cô ra phía trước ngồi lên đùi mình rồi hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: "Anh cứ luôn cảm thấy em đang âm mưu chuyện gì đó. Không thể nói cho anh nghe à?"
"Không thể."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Ninh Miễn bóp bóp cái mũi cô rồi bất lực nói: "Vậy chúng ta đi dạo phố mua quần áo. Chỉ là đừng tới cửa hàng Bách Hóa nữa, chúng ta đi chỗ khác đi."
Dư Tương chọt chọt n.g.ự.c anh: "Lòng dạ anh cũng chỉ có vậy."
Lòng dạ nhỏ nhen như thế, cô thích.
"Hừ."
Ninh Miễn ngoài lạnh lùng nhưng trong ngại ngùng. Anh cúi đầu hôn Dư Tương một cái để trong đầu mình có thể thoải mái hơn một chút. Hôn một hồi lại biến chất, cuối cùng anh lại vừa vội vàng vừa mạnh mẽ thả người ta lên chiếc bàn học mà anh thích nhất.
"Dư Tương Tương, em ôm anh đi."
Để anh có cảm giác đây là đời thật chứ không phải đang mơ.
Dư Tương cắn bả vai anh, đổi lại được một tiếng cười sung sướng.
Sau đó anh cứ như hận không thể cướp thành đoạt trì, khắc dấu vết của mình lên toàn thân cô vậy.
Rõ ràng Dư Tương biết vì sao anh lại khó chịu nhưng cô vẫn chỉ đành nói lời xin lỗi ở trong lòng. Vết thương trông có vẻ như đang hồi phục nhanh chóng lại cất giấu mủ và máu. Cô phải nặn hết chúng nó ra cái đã.
Cuối cùng là vì bàn học hơi cứng.
Ninh Miễn bèn ôm cô đổi sang một vị trí khác. Thế nhưng Dư Tương luôn nghi ngờ anh đã có âm mưu từ lâu, giấu diếm mấy thứ đồ này nọ ở thư phòng là để hôm nay dùng.
Nhưng mà đến sáng ngày hôm sau Ninh Miễn lại sống c.h.ế.t không muốn thừa nhận.
Dư Tương ghé vào gối không muốn rời giường. Cô vất vả lắm mới đợi được tới ngày chủ nhật thì lại ngủ quên mất. Kế hoạch dạo phố bọn họ đã hẹn trước sắp lỡ mất rồi. Nếu còn không rời giường nữa thì sẽ thật sự không kịp.
DTV
"Ninh Miễn, anh nói xem chúng ta còn muốn ra ngoài nữa không nhỉ?"
Ninh Miễn nhắm mắt nghỉ ngơi: "Tùy em. Nếu em không muốn đi thì vừa lúc chúng ta ở nhà ngủ."
Nghe giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh, Dư Tương rất thông minh bật dậy từ trên giường, sau đó híp mắt đi chọn quần áo chuẩn bị mặc. Ninh Miễn cố ý muốn làm trái ý cô nên cứ nằm ườn trên giường không dậy. Mãi đến khi đổi được một nụ hôn nhẹ, anh mới từ từ đứng lên.
Chỉ là bọn họ rời giường muộn quá, mà chỗ cách bọn họ gần nhất lại là cửa hàng Bách Hóa. Lúc này mà soi mói bới móc nữa là bọn họ sẽ c.h.ế.t đói vì bỏ gần tìm xa đấy.
"Hay là chúng ta tới cửa hàng Bách Hóa đi?"
Ninh Miễn ngáp một cái: "Sớm biết vậy thì bảy giờ anh đã gọi em rời giường rồi."
"Thế chẳng lẽ trách anh là sai à?"
Ninh Miễn không phản đối. Anh cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 469
Chương 469