Trở lại làm việc vào tuần sau, mới sáng sớm Kỳ Thao đã nhận được tin tức từ cấp dưới truyền tới, bảo rằng trưởng bộ phận thị trường năm nay phải về hưu lại lùi thêm một năm nữa. Vốn dĩ Kỳ Thao sẽ lên tiếp nhận vị trí này, nếu đợi thêm một năm nữa thì còn chưa biết chuyện xấu gì sẽ xảy ra. Hơn nữa vị trưởng bộ phận này rất không thích Kỳ Thao nên đã bồi dưỡng một người khác làm người nối nghiệp rồi.
Cấp trên nói: "Vốn dĩ muốn để ông ấy về nghỉ hưu sớm một chút nhưng cũng không biết người này tìm ai mà đột nhiên lại không đi nữa."
Chẳng hiểu sao Kỳ Thao lại nhớ tới ngày gặp Ninh Miễn và vẻ mặt không d.a.o động không sóng lớn của anh. Anh ta cứ tưởng rằng không ai nhìn ra...
Lúc tan làm đi vào khu chung cư, trùng hợp thế nào mà Kỳ Thao lại gặp phải Ninh Miễn. Khoảng thời gian này hai người có chạm mặt cũng rất ít khi nói chuyện. Nhưng lần này Ninh Miễn lại chủ động mở lời.
"Chủ nhiệm Kỳ tan làm rồi à?"
Anh như cố ý nhấn mạnh hai chữ chủ nhiệm.
Bước chân của Kỳ Thao hơi dừng lại một chút, rất muốn nói anh ta không sợ, thế nhưng vừa mở miệng lại nghẹn lại, không thể thốt lên được chữ nào.
Ninh Miễn cũng không chờ Kỳ Thao đáp lại đã lướt nhanh qua anh ta rồi đi về phía trước. Anh không thích giở trò giở thủ đoạn, thế nhưng nếu Kỳ Thao dám bày ra thế hổ rình mồi với thứ mà anh quý trọng nhất thì anh sẽ khiến Kỳ Thao phải nếm thử cảm giác té ngã xuống khỏi thứ mà anh ta quý trọng nhất.
Về đến nhà, Ninh Miễn lại biến thành người chồng tốt của gia đình, mặc tạp dề nấu ăn.
Lúc Dư Tương trở về thì mùi đồ ăn đã bay ra cả phòng khách rồi. Cô vội vàng chạy vào phòng bếp nhìn rồi vui vẻ không thôi hỏi: "Anh học được cách làm củ sen kẹp từ bao giờ thế?"
"Bởi vì có một nhóc con vô lương tâm nào đó thích ăn chứ gì nữa."
Nhóc con vô lương tâm vội vàng nịnh nọt bóp vai cho anh: "Như vậy được chưa?"
Ninh Miễn bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi đấy."
Thật ra thì ý cười giữa hai đầu lông mày của anh sắp tràn ra ngoài rồi.
"Thi giữa kỳ thế nào rồi?"
Dư Tương bóp thêm hai cái nữa rồi dừng tay, nói lẩm bẩm: "Sao anh cứ như phụ huynh vậy? Mới thi xong đã hỏi thành tích rồi. Nếu em làm bài không tốt thì có phải sẽ không thể vào nhà không?"
Ninh Miễn cẩn thận nghĩ lại: "Cũng không đến mức đó đâu."
"Hở?"
"Nhiều nhất là đánh đòn thôi."
Dư Tương chơi chiêu ra tay trước thì chiếm được lợi thế, giơ tay cho anh một cái tát. Ôi chao, cảm giác không tồi nha.
Ninh Miễn liếc xéo cô một cái: "Bây giờ tay anh đang bận, nếu không em cứ coi chừng đó."
DTV
"Em không thèm so đo với anh. Em muốn ăn cơm trước."
"Khai thành tích ra đây!"
Dư Tương cắn ngó sen kẹp rồi bình tĩnh đáp: "Không tụt hạng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Ninh Miễn rất hài lòng. Anh chỉ chỉ tủ bát rồi nói: "Trong đó có bánh ngọt đấy. Em đi ăn đi."
"Bánh ngọt gì á?"
"Em đi nhìn thì sẽ biết thôi."
Dư Tương mở tủ bát ra, liếc mắt một cái đã thấy một chiếc bánh ngọt kiểu Tây Cephanil, được làm từ nhiều tầng bánh ngọt thêm mứt hoa quả, còn có cả bơ đậu phộng và chocolate nữa. Loại bánh ngọt này rất hiếm thấy ở Yến Thành.
"Hôm nay anh nhìn thấy nó ở khách sạn nên đã mua về cho em một phần. Bọn họ nói đầu bếp rất ít khi làm cái này. Xem nó như phần thưởng cho việc có thể giữ vững danh hiệu thứ nhất của em đi."
"Nếu em không thi được nhất bảng thì sao?"
Ninh Miễn nói lời vô tình: "Vậy anh sẽ tự ăn luôn."
Chỉ là anh không ăn vụng đồ ăn nên thường thì anh sẽ tạo cơ hội cho cô phát hiện ra rồi sau đó cả hai cùng nhau ăn.
Dư Tương bĩu môi: "Anh cũng nghiêm khắc quá rồi đó. Nếu có con mà nó không thi được hạng nhất thì sao?"
"... Sao bỗng dưng em lại nghĩ đến con cái vậy?"
Đáy mắt anh không khỏi hiện lên chút mong chờ. Nếu có em bé thì bọn họ có nghiêm khắc như vậy không nhỉ? Hẳn là sẽ chăng.
"Em thuận miệng nói vậy á."
Ninh Miễn bật cười lắc đầu: "Thật đúng là anh..."
Thật đúng là anh nghĩ nhiều rồi.
Cơm chiều là củ sen hầm nồi đất. Dư Tương rất thích ăn cùng với cơm. Sau khi ăn xong, cô kéo anh xuống tầng tản bộ cho tiêu cơm. Lúc về nhà, bọn họ vừa lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Là cuộc gọi của Dư Uy.
"Mẹ nằm viện rồi, nói muốn gặp em. Em có rảnh không qua đây muốn chuyến?"
"Sao lại như thế?"
Dư Uy không nhịn được tiếng thở dài: "Mẹ cãi nhau với cha, sau đó huyết áp tăng cao nên hôn mê bất tỉnh. Lúc đưa mẹ tới bệnh viện thì bác sĩ bảo gần đây bà không nghỉ ngơi tốt. Bây giờ mẹ đang truyền dịch."
"Sao lại cãi nhau ạ?"
"Bởi vì..."
Dư Tương nhanh chóng đoán ra: "Có phải vì Dư Lộ không?"
"Đúng thế."
Dư Uy nhanh chóng giải thích nguyên nhân. Từ khi Hứa Chấn Uyên bị thương nằm viện, Dư Lộ từ Côn Xuyên trở về. Dư Kiến Kỳ đau lòng con gái phải chịu khổ, hơn nữa Hứa Chấn Uyên cũng không còn nhiều tiền nên ông đã lặng lẽ cho Dư Lộ một ít tiền. Chỉ là số tiền Dư Kiến Kỳ gửi ngân hàng là có hạn. Thế nên ông bèn gạt Lâm Bảo Chi tìm được sổ tiết kiệm rồi rút cho Dư Lộ hai trăm đồng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 472
Chương 472