DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 487





Ninh Miễn vẫn không lên tiếng, Dư Lộ đứng yên tại chỗ, phản ứng này không giống với dự đoán của cô ta.

Dư Lộ định rời đi, hôm nay không làm được thì đợi hôm khác thử lại: “Em…”

Ai ngờ Ninh Miễn bỗng lên tiếng: “Tôi vẫn nhớ rõ, lúc đó ly rượu của Khương Duệ Quân bị đổ nên bảo mẫu cầm ly mới cho cậu ta. Cô rót một ly rượu cho cậu ta, sau đó Khương Duệ Quân không nỡ uống hết ly rượu kia. Ly rượu đó là do tôi vô ý làm đổ lên chiếc khăn trải bàn.”

“Đúng là hôm đó uống không chỉ một bình rượu, nhưng bình thứ hai là do Khương Duệ Quân cầm tới. Lúc đó cô đã trở về nhà họ Bùi lấy thuốc chữa bệnh thoái hoá đốt sống cổ cho bà ngoại, bây giờ cô muốn chơi chữ gì đây?”

DTV

Tối hôm đó họ ngồi bàn tròn, Dư Tương gần như là ngồi đối mặt với Ninh Miễn, ở giữa là Khương Duệ Quân, Dư Lộ, Bùi Thừa Hãn. Dư Tương ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, sao có thể bỏ thuốc người khác đây?

Nếu cả bình rượu có thuốc, không thể có chuyện những người còn lại không bị làm sao.

Sắc mặt Dư Lộ trắng bệch, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Không phải, anh nhớ sai rồi, là Dư Tương lấy bình rượu thứ hai mà. Bình rượu đầu tiên không có vấn đề gì cả, chị ta không muốn em ở đó, đương nhiên là đợi em rời đi rồi mới rót rượu cho anh. Em đã hỏi anh họ, ngày đó anh uống rượu, sau đó thấy không thoải mái nên mới đi ra ngoài tản bộ, Dư Tương cũng đi theo anh ra ngoài…”

Cô ta đang nói một nửa bỗng dừng lại, vì người nằm trên giường bệnh đang cử động. Cô ta nhìn thấy người đang nằm nghiêng tháo mũ xuống, ung dung ngồi dậy, gương mặt trẻ tuổi trắng nõn đang nở nụ cười tươi vừa tỉnh táo vừa nghiền ngẫm.

Là… Dư Tương!

Dư Tương lười biếng ngáp một cái, nhìn Ninh Miễn nói: “Em đã nói năng lực nghe hiểu của anh rất tệ mà, người ta đang muốn để anh phải thừa nhận lúc đó chúng ta làm bậy là vì rượu chứ không phải thật sự yêu thương nhau nên mới kết hôn. Cô ta phải cố gắng nhớ lại chuyện lúc đó, dễ dàng lắm chắc?”

Dư Lộ nói ba phần thật bảy phần giả, trọng điểm không phải là cô muốn hạ dược ai, mà là muốn vạch trần sự thật là hai người họ lừa gạt người lớn, lấp l.i.ế.m bằng việc kết hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]

Nếu lúc nãy Ninh Miễn hỏi về cách bỏ thuốc của Dư Tương, có nghĩa là anh đã thừa nhận rằng bọn họ lừa dối người lớn.

Nếu người nằm trên giường bệnh là bà Ninh, hoặc nếu Ninh Miễn không ở trong phòng bệnh, người lớn sẽ đặt nghi vấn, dù sao thì lúc đó hai người họ kết hôn rất gấp gáp.

“Cô cũng tàn nhẫn quá, dám vu khống tôi bỏ thuốc, từ trước đến nay tôi theo đuổi người khác theo cách thoải mái hào phóng như thế đó. Còn cô, sao lại phải nhọc lòng nhắc lại chuyện này vậy?”

Nếu để người lớn nhà họ Ninh cho rằng Dư Tương bỏ thuốc Ninh Miễn, dùng thủ đoạn hèn hạ để ép hôn thành công, vậy thì ấn tượng của họ về cô sẽ tụt dốc không phanh. Làm gì có nhà nào muốn một người con dâu tâm cơ âm hiểm như vậy chứ?

Dư Tương duỗi cái eo lười biếng, đưa tay về phía Ninh Miễn, ý bảo anh đỡ cô xuống giường.

Ninh Miễn mỉm cười làm theo, sau khi chân cô chạm đất anh còn khom lưng trải lại giường đệm cho gọn gàng, biểu hiện vừa nuông chiều vừa dung túng.

Dư Lộ nhìn thấy tất cả, không khỏi nắm chặt tay, thậm chí còn muốn tránh mặt Dư Tương, nếu Ninh Miễn đúng là người nọ, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà con kiến cô ta không thèm để vào mắt lại có được tất cả điều này.

Nhưng Dư Tương đã đi tới gần cô ta, mỉm mai hỏi: “Cô còn để sót thứ gì à, phải nói thêm là tôi nhờ Dư Kiến Kỳ nghe ngóng ngày mà cha mẹ chồng tôi về Yến Thành, cố ý kéo Ninh Miễn đi vào con đường kia chờ bọn họ, dùng ba chiêu thì phải có một chiêu thành công, có phải hay không?”

Dư Lộ cúi đầu, không muốn để cô nhìn thấy cảm xúc của mình. Đúng là cô ta muốn nói như vậy, nhưng gần đây ai cũng biết Dư Tương và Dư Kiến Kỳ bất hoà, nếu Ninh Miễn đi kiểm tra, khó tránh khỏi việc bị lộ.

Dường như Dư Tương biết cô ta đang suy nghĩ gì, cô lạnh lùng nói: “Cô không cần phải sợ bị lộ, tôi cảm thấy bây giờ Dư Kiến Kỳ vẫn sẵn lòng nói giúp cô đấy, ông ấy không để cô chịu thiệt đâu.”

“Chị, em chỉ nói điều tôi nhìn thấy, tin hay không thì tuỳ hai người.”

Dư Lộ thầm biết không ổn, muốn để vấn đề này lại rồi rời đi.

Đọc truyện chữ Full