Khi Dư Lộ đang rơi vào trầm tư, Hứa Chấn Uyên liền cung cấp một manh mối: "Nghe nói, Ninh Miễn và Dư Tương đang chuẩn bị xuất ngoại đi du học."
Cái gì?
Xuất ngoại đi du học?
Dư Lộ lập tức tâm phiền ý loạn, nếu như hai người đó rời khỏi đây có nghĩa là cô ta không thể bám theo, cuộc sống này thật phiền phức.
Lúc này, mẹ Hứa tới gõ cửa, gọi Hứa Chấn Uyên ra ngoài nói chuyện, Dư Lộ không cần nghĩ cũng biết bà định nói chuyện gì, chắc chắn là về việc sinh con, hận ý trong lòng càng ngày càng lớn, cô ta ở đây bị mụ già kia sỉ nhục, phỉ báng không ngóc đầu lên nổi, dựa vào đâu Dư Tương lại được bay ra nước ngoài hưởng thụ?
Chẳng lẽ bởi vì cô ta là con thứ, cho nên thua kém về mọi mặt? Dựa vào cái gì?
Dư Lộ rời khỏi quân đội một lần nữa, hơn nữa còn mở ra một bức thư giới thiệu trong thời gian dài, nói là cha ruột sinh bệnh nên phải chạy về chăm sóc, mẹ Hứa tức đến nỗi muốn mắng chửi, nhưng lại e dè mặt mũi của con trai vì vậy cũng không dám cãi nhau với Dư Lộ trong khu chung cư, chỉ có thể để cho cô ta rời đi.
"Cô ta như vậy, căn bản không ra dáng một người vợ, cũng không có tâm tư sống qua ngày! Biết vậy không nên để Chấn Uyên lấy người trong thành phố này! Còn chị của cô ta thì sao, Dư Tri Thanh ở trong thôn chúng ta là người tốt biết bao, sớm biết vậy mình nên tác hợp hai bọn nó..."
Mẹ Hứa cũng không sợ bị Dư Lộ nghe thấy, trước khi cô ta ra khỏi cửa liền than thở những lời này với cha Hứa.
Ông Hứa có chút bất đắc dĩ, cũng rất chán ghét: "Bây giờ nói cũng vô dụng, sớm biết trước thì đã không như thế."
Dư Lộ gắng gượng rời đi, lẩm bẩm, nếu các người thích Dư Tương như vậy sao không để cô ta đến làm con dâu nhà các người đi, nhỡ đâu chị ta thật sự nguyện ý ở bên Hứa Chấn Uyên cũng không chừng?
Từ nơi trụ sở quân đội đến nội thành, Dư Lộ không gặp Bùi Thừa Hãn mà đi tìm Kỳ Thao trước.
Khi đến cửa hàng Bách Hóa liền thấy Kỳ Thao đang nói chuyện với ai đó, anh muốn từ chức, lãnh đạo đơn vị không cách nào giữ anh lại được, lãnh đạo cũ đã bồi dưỡng anh chỉ hận rèn sắt không thành thép, còn người kế nhiệm thì mặt mày hớn hở, ngọn núi lớn chắn ở phía trước đã đi rồi, đây không phải là cơ hội tốt để thăng chức hay sao!
DTV
"Chủ nhiệm Kỳ, có người đến tìm cậu."
Ngày nào Kỳ Thao còn chưa nghỉ việc thì ngày đó anh ta vẫn luôn là chủ nhiệm.
"Ai vậy?"
Nhân viên truyền lời cười tủm tỉm nói: "Không biết, nhưng không phải là khách hàng, cô ấy nói mình họ Dư, bạn của anh, còn nói anh nghe xong nhất định sẽ ra ngoài gặp mình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Tay Kỳ Thao thoáng ngừng lại, trao đổi với đồng nghiệp hai câu liền ra ngoài, đáy lòng có chút không dám tin, không lý nào Dư Tương lại đến gặp mình?
Đi thẳng ra bên ngoài, Kỳ Thao nhìn theo hướng bảo vệ chỉ liền thấy một cô gái trẻ, bóng lưng xinh đẹp mang hơi thở thanh xuân, tuy rằng nhìn có chút khác lạ nhưng đáy lòng vẫn có một chút mong đợi đi tới.
"Xin chào, cô đến tìm tôi sao?"
Khi cô gái trẻ quay đầu lại, Kỳ Thao không khỏi thất vọng, người trước mặt này là em gái của Dư Tương - Dư Lộ, anh ta có ấn tượng không tốt với cô gái này, lập tức nâng cao cảnh giác.
Lần trước việc Dư Lộ tính kế đã khơi dậy những ý niệm xấu xa bị anh chôn chặt trong lòng, ấn tượng của anh đối với cô ta cực kỳ kém.
"Là cô sao."
Dư Lộ cong môi mỉm cười: "Thế nào, chủ nhiệm Kỳ rất thất vọng sao? Anh nghĩ là ai sẽ đến tìm mình? Dư Tương?"
Kỳ Thao cau mày: "Nếu cô không có việc gì cần nói thì tôi đi đây, bây giờ đang trong giờ làm."
"Ồ? Vậy chủ nhiệm Kỳ không muốn biết vì sao cha mình lại c.h.ế.t ư?"
Kỳ Thao dừng bước, không thể tin nhìn về phía cô ta, nguyên nhân cái c.h.ế.t của cha anh chưa bao giờ được công bố ra bên ngoài, nhưng thân là con ruột, Kỳ Thao vẫn cảm thấy hổ thẹn với ông, khiến cho ông tràn đầy thất vọng mà rời đi, nếu như anh ta cẩn thận hơn một chút có lẽ sẽ không để cho cha tự sát, cho dù là ung thư, anh ta và mẹ đều hy vọng cha có thể sống lâu hơn một chút.
Dư Lộ nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Anh cho rằng ông ấy thật sự sẽ uống thuốc diệt chuột tự vẫn sao?"
Trong lòng Kỳ Thao biết có điều bất thường nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc cô có ý gì?"
Dư Lộ nở một nụ cười quỷ dị bước đến.
…
Ca phẫu thuật của bà Ninh tiến hành rất thuận lợi, có điều sau phẫu thuật cần ở lại bệnh viện để theo dõi, sau khi xuất viện liền trở về nhà tĩnh dưỡng, hai người con trai nhà họ Ninh đều cảm thấy lúc trước bản thân đã không dành nhiều thời gian ở bên mẹ của mình, rối rít đòi ở lại chăm sóc cho bà, thoáng chốc trong nhà trở nên rất náo nhiệt.
Bận rộn một thời gian, đầu hè ở Yến Thành cũng trôi qua.
Trường Phong không ngừng thúc giục: "Dư Tương, cô đừng quên nhiệm vụ của Kỳ Thao."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 492
Chương 492