Ninh Miễn cuối cùng vẫn không có cơ hội đến gần cô bởi vì anh họ Ninh Hi đã cẩn thận chở chị dâu Phó Trân Trân đến đây, Dư Tương thấy vậy ngay lập tức chạy tới ngắm bé con trong bụng của người ta, căn bản không để ý tới anh.
Ninh Triệt tỏ vẻ đồng cảm, vỗ vai anh nói: "Hai đứa cũng mau chóng đẻ một đứa đi, lúc nào cũng như hình với bóng giống anh cả vậy."
"Ý tưởng không tồi."
"À, anh quên mất chuyện hai đứa sắp xuất ngoại."
Ninh Miễn quả thật rất sợ mình không cẩn thận làm cho Dư Tương mang thai trước khi ra nước ngoài, mang thai không chỉ làm chậm trễ việc học mà còn đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó khẳng định sẽ lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, quan hệ của bọn họ vốn đã chưa đủ vững chắc, nếu như nói ban đầu có ý định sinh con để ổn định mối quan hệ thì bây giờ anh cũng không dám nghĩ đến.
Trong nhà cũng thảo luận về chuyện hai người sắp xuất ngoại, ra nước ngoài phát triển cũng là chuyện tốt, bọn họ đều ủng hộ, nhưng cũng quan tâm về việc khi nào sẽ trở về.
Dư Tương giành được vé xuất ngoại vào mùa xuân năm sau, Ninh Miễn mùa thu này sẽ đến đó nhập học, hai người phải xa nhau khoảng nửa năm.
Phó Trân Trân cười nói: "Vậy hai em sẽ tách ra khoảng nửa năm có phải không, học chung một trường luôn hả?"
"Dạ chung một nước, nhưng khác trường."
"Có xa lắm không?"
Dư Tương nhún vai: "Cụ thể em cũng không rõ lắm."
Phó Trân Trân an ủi bọn họ: "Không sao, đợi đến kỳ nghỉ hai đứa vẫn có thể đi chơi cùng nhau mà."
Ninh Miễn nhìn Dư Tương, âm thầm chờ đợi câu trả lời của cô.
Nhưng Dư Tương là người rất thực tế, trở thành du học sinh học bổng ngân sách nhà nước cũng không phải là chuyện đùa, tuy rằng học phí lẫn tiền sinh hoạt đã có nhà nước lo, nhưng cô cũng không thể ngồi không hưởng thụ, chắc chắn phải đi làm thêm hoặc làm chút việc gì đó kiếm tiền, nhìn trong túi có tiền tiết kiệm cô mới yên tâm.
"Em nghe nói ở đó sẽ khá bận rộn, tiền sinh hoạt không đủ hoặc là để trải nghiệm cuộc sống phải đi làm kiếm tiền, nếu có thời gian chúng em nhất định sẽ hẹn nhau."
"Vậy cũng được, có khó khăn gì cứ nói với bọn chị."
Dư Tương nhẹ nhàng sờ bụng Phó Trân Trân đang ngày càng lớn, bé con trong bụng hình như đã tỉnh, nể mặt cô liền cử động chân nhỏ, cô vốn đang phiền lòng, thấy vậy liền cười rộ lên: "Bọn em đã lớn rồi, bay sang đó chính là muốn đương đầu với khó khăn, chỉ mong trước khi đi em hẳn là có thể được nhìn cảnh bé con chào đời."
Phó Trân Trân cười không ngừng: "Xem ra đứa nhỏ này thật thích em, bình thường bọn chị gọi cũng không có phản ứng, em vừa đến liền tự giác động đậy."
Dư Tương cười ngây ngô, nếu không Phó Trân Trân và Ninh Hi lại cảm ơn sự giúp đỡ lúc trước của cô, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ninh Miễn đang nhìn mình chăm chú, trong lòng cô bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện, ý nghĩ đầu tiên lại là nếu cô và Ninh Miễn có con sẽ có bộ dáng như thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Rất nhanh Dư Tương liền xua tan suy nghĩ này, nghe nói khi yêu vào chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, hiện tại quả nhiên là như vậy, cô không thể bị ảnh hưởng.
Ninh Miễn lấy một cái bánh kem từ trong tủ lạnh đưa tới, thấp giọng hỏi: "Em vừa nghĩ gì vậy?"
Anh nhìn ra sự hoảng hốt và dịu dàng khi nãy của cô, rất muốn biết có phải liên quan đến mình hay không.
Dư Tương nghiêm túc nói: "Không nói cho anh biết."
Ninh Miễn: "..."
May mắn thay, dì Hạnh đã nhanh chóng gọi mọi người tập trung lại: "Đến giờ ăn cơm rồi."
Dư Tương nháy mắt nói: "Ăn xong rồi nói tiếp nhé."
Anh khẽ thở dài: "Dư Tương, về nhà em xem giúp anh trên đầu có tóc bạc không."
"Hả?" Anh có ý gì? Vừa rồi không phải là không chịu thừa nhận mình già rồi hay sao?
"Anh thấy sắp bị em làm cho tức c.h.ế.t rồi, nếp nhăn cũng xuất hiện."
"Ôi, em nghĩ anh có thể đi tìm cha vợ tán gẫu một chút, ông ấy cũng bị em chọc giận đến nỗi tóc bạc ngày càng nhiều..."
Ninh Miễn cau mày nhịn xuống kích động trong lòng, vậy cũng được sao? Lời còn chưa nói, Dư Tương đã chạy đến chỗ bà Ninh kêu bà uống thuốc, lông mày từ từ giãn ra, dù anh muốn cười nhưng phải vẫn nhịn lại, miễn cho bọn họ bị trưởng bối trêu chọc, tuy rằng anh rất cao hứng khi nghe bọn họ trêu ghẹo, nhưng vẫn nên khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn.
Cái nóng thiêu đốt trước khi kỳ thi cuối kỳ bắt đầu rất nhanh đã tan đi, Dư Tương định thi xong sẽ đến ký túc xá thu dọn đồ đạc, trước mắt đã có sẵn người phụ cô xách hành lý.
"Chưa gì chúng ta đã ở với nhau được hai năm, em còn lo cả hai sẽ cãi nhau, cho nên đã sớm phòng hờ một chỗ trong ký túc xá, tránh tình trạng cãi nhau xong không có chỗ ngủ."
DTV
Đáng tiếc, một lần cũng không dùng được.
Ninh Miễn: "Anh không ngờ thì ra em còn định ra ở riêng."
"Không phải là rất bình thường sao, lúc mới kết hôn, ngày nào anh cũng trưng ra cái bộ mặt lạnh không nói gì hết đấy thôi, ai biết bây giờ sẽ thành ra như vậy đâu."
Ninh Miễn mong chờ hỏi: "Thành ra cái gì?"
Dư Tương chậm rãi nói: "Đừng có được nước lấn tới."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 494
Chương 494