DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 514

Trên sân thể dục, Dư Lộ đã nói ra gần hết toàn bộ tình hình thực tế, biểu cảm của Ninh Miễn không được tốt, cứ như thể đã nghe được những lời không thể tưởng tượng được, anh đã biết đến sự tồn tại của Dư Tương, nhưng vẫn không vạch trần, lẳng lặng chờ đợi cái gì đó.

Thật ra Dư Tương rất muốn đi qua đó.

Nhưng ngay sau đó, giấc mơ lại thay đổi, lần này là cảnh trong mơ, là bộ dáng linh thú của Tì Hưu mà cô đã từng mơ thấy qua.

Tì Hưu chạy đến trước mặt Dư Tương rồi dừng lại.

“Trường Phong?”

“Là tôi, Dư Tương, cô không thể nói cho Ninh Miễn biết chân tướng, cô phá hư quá trình lịch kiếp của ngài sẽ phải bị thiên lôi đánh xuống, cô phải đi thích ngài ấy!”

Dư Tương không nói lời nào, Tì Hưu liền đi tới đi lui xung quanh người cô, rất hung dữ, giống như là muốn ăn thịt người, thậm chí còn phun lửa về phía cô, nóng rực làm cho cô rất không thoải mái.

Nhưng ngay sau đó, lửa đột nhiên dập tắt, có một người đi tới từ phía xa, không thấy được quá rõ khuôn mặt, từng bước từng bước một đi đến gần cô.

Nhiệt độ nóng rực trên người Dư Tương rất nhanh đã biến mất, lăn ở trên giường một vòng, theo thói quen mà lăn sang bên cạnh, nhưng bên cạnh lại không có người nào nằm, người nọ ngồi bên mép giường, nhìn động tác của cô, nhíu mày lại thật chặt.

Lạnh mặt nhìn cô sờ tới sờ lui ở trên giường chỉ vì để tìm được anh, khoảnh khắc chạm được tay anh kia, anh mới kinh ngạc phát hiện ra lòng bàn tay cô nóng rực.

Ninh Miễn lập tức đứng dậy mở đèn bàn lên, sờ sờ cái trán của cô, nóng như thiêu như đốt làm người ta phải kinh hoảng, anh định đi lấy thuốc trị cảm, nhưng Dư Tương lại nắm c.h.ặ.t t.a.y anh không buông ra, may mắn thuốc nằm ở ngay trên tủ đầu giường, anh nắm tay cô đi lấy thuốc, lại rót một chén nước.

Người đang ngủ vẫn còn nhắm mắt như cũ.

“Dư Tương, dậy uống thuốc đi, em sốt rồi.”

Bọn họ vẫn đang cãi nhau, Ninh Miễn nói xong câu này mới ý thức được giọng nói của mình dịu dàng theo thói quen, nhưng người đang ngủ vẫn thờ ơ, nằm ở đằng kia động đậy cũng không nhúc nhích.

Đút cô uống thuốc trước đi.

“Dư Tương, ngoan, hé miệng.”

Ninh Miễn kéo cô tới, dùng một tay ôm vào trong ngực, cô không thích uống thuốc hạ sốt, bởi vì cực kỳ đắng, lại còn dễ bị dính ở hàm trên.

Khuyên can mãi, Dư Tương mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Ninh Miễn, em nóng.”

“Ngoan, uống thuốc vào sẽ không nóng nữa.”

Dư Tương cau mày há miệng, không tình nguyện mà uống viên thuốc vào, ùng ục ùng ục uống sạch hơn phân nửa chén nước, sau cùng còn nhẹ giọng oán giận: “Đắng quá.”

Thấy cô cau mày lại rất không thoải mái, nếu là trước khi cãi nhau, Ninh Miễn sẽ tìm mọi cách dỗ dành cô, nhưng lúc này, trong cổ họng giống như là có đồ vật chặn ngang, nói cái gì cũng nói không nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]

Uống thuốc xong, Dư Tương lại nặng nề ngủ thiếp đi, Ninh Miễn canh giữ ở mép giường nhìn chằm chằm nhan sắc khi ngủ của cô, rất lâu vẫn chưa tan đi.

Đối với em, anh được xem là cái gì chứ?

Ninh Miễn nhắm mắt lại, cũng không hỏi gì, mặc cho Dư Tương nắm lấy tay anh, vẫn không nằm xuống cùng với cô.

Nửa đêm, nhiệt độ trên người Dư Tương dần dần giảm xuống, Ninh Miễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay khi chuẩn bị rời đi, lại nghe được cô lẩm bẩm nói một câu: “Thật phiền.”

Thân hình Ninh Miễn cứng đờ, tự giễu cười cười, buông tay cô ra, rời khỏi phòng ngủ chính.

Chỉ là khi nằm xuống lại trằn trọc, Ninh Miễn nhớ lại những lời cô đã nói, có người...

Người này rốt cuộc là ai? Anh nhắm mắt lại giấu đi những suy nghĩ sâu xa trong mắt.

- --

Khoảng 4 - 5 giờ tờ mờ sáng của một ngày mới ở Yến Thành, ngẩng đầu nhìn lên đã là một mảnh xanh xám.

Dư Tương mở to mắt, cả người giống như là được vớt lên từ trong nước, cảm giác nóng rực như mọc lên từ trong xương cốt, làm cách nào cũng không tiêu tan hết được, sự sạch sẽ thoải mái khi vừa mới đi ngủ cứ như là một giấc mơ.

“Trường Phong, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Trường Phong không trả lời.

Cậu ta cũng suy yếu không chịu nổi, vốn dĩ đã không có năng lực xuất hiện khi ở gần Ninh Miễn, hiện giờ là đã dùng hết toàn lực để uy hiếp.

DTV

Dư Tương cũng không đợi cậu ta trả lời, mở cửa sổ ra, gió lạnh sau cơn mưa đêm qua thổi vào trong, cả người trở nên thoải mái hơn nhiều, nhìn lại thời gian, 4 giờ 50 phút.

Môi của Dư Tương khô nứt, cầm ly nước trên tủ đầu giường mới nhớ ra tối hôm qua hình như đã uống hết rồi, cô mỏi mệt kêu rên một lát, rót một ly nước sôi để nguội uống cạn sạch trong một hơi.

Sau đó kéo tủ quần áo ra tìm quần áo, chuẩn bị đi tắm một cái.

Mở cửa phòng ngủ chính ra, cửa của phòng ngủ phụ cũng được mở.

Ninh Miễn nhíu mày nhìn cô, lạnh giọng hỏi: “Làm gì đấy?”

Anh đã một đêm không ngủ, phòng ngủ chính chỉ có động tĩnh rất nhỏ, anh ở cách đó một bức tường rất nhanh đã chú ý tới.

Dư Tương giơ quần áo lên, vô tội nói: “Tắm rửa.”

Lại là như thế này.

Đọc truyện chữ Full