Sắc mặt của Dư Tương căng thẳng, giống như là đang do dự mọi đường, cuối cùng không thể không đứng lên bưng chén đĩa đi vào phòng bếp, khi đi đến bên cạnh cái bồn, chén đĩa trong tay trơn tuột rơi xuống cái bồn, chồng đĩa choang một tiếng vỡ nát, cô duỗi tay ra đỡ, lại không khéo bị cái đĩa đã bể làm cho bị thương.
“Xoẹt ——”
Một vết cắt không quá rõ ràng, m.á.u tươi theo đó chảy ra ngoài.
Dư Tương còn chưa kịp phản ứng lại được, tay đã bị người khác bắt lấy: “Làm sao vậy?”
Ninh Miễn khó nén sự sốt ruột, còn có cả hối hận, muốn giúp cô lau m.á.u tươi chảy ra, ôn hòa trấn an trong vô thức: “Anh đi lấy thuốc giúp em, chén đĩa cứ đặt ở đây trước đi, anh sẽ dọn dẹp.”
“Không cần!”
Dư Tương nhanh chóng tránh thoát ra khỏi tay anh, bóp chặt lấy vết cắt, bĩu môi xoay người chạy lấy người.
Ninh Miễn ngơ ngẩn, nét dịu dàng đó cũng dần dần tan ra, có chút không dám tin mà nhìn cô: “Dư Tương, em ——”
“Em sẽ tự xử lý.”
Cô lạnh lùng để lại những lời này rồi xoay người đi mất.
Ninh Miễn đứng ở chỗ đó, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, sự chờ mong dưới đáy lòng chậm rãi trở nên lạnh lẽo, anh ngẩn ngơ nhìn về phía bóng dáng của Dư Tương, trước đây, ít nhất anh có thể cảm nhận được chút ít ỷ lại và làm nũng của Dư Tương với anh, bây giờ mấy cái đó cũng muốn thu hồi lại sao?
Dư Tương, không đúng...
Ninh Miễn nheo nheo mắt, rất dễ dàng nhìn thấy phần lưng quần áo của Dư Tương tất cả đều ướt đẫm.
Vào mùa hè cô rất không thích ra mồ hôi, ôm vào có cảm giác như một miếng ngọc ấm áp xinh đẹp, ngày thường cũng chỉ có sau khi vận động mới ra mồ hôi, một tầng rất mỏng, nhưng rất nhanh sẽ biến mất.
Còn có vừa rồi cô sai sử Quyển Quyển...
Ninh Miễn cứ cảm thấy có thứ gì đó chợt lóe qua ở trong đầu.
“Dư Tương!”
Ninh Miễn nhanh chóng đi ra theo, lại nhìn thấy Dư Tương ngồi ở trên băng ghế nhỏ, miệng vết thương trên tay chỉ tùy tiện lau lau ở vài chỗ, vệt m.á.u tươi cũng không biết bị đã lau ở chỗ nào.
“Em đã bôi thuốc chưa?”
“Không cần, không cần anh quản!”
Ở giữa Dư Tương có tạm dừng một lát, bởi vì cảm nhận được lòng bàn tay của Ninh Miễn dừng ở trên lưng cô một cách rõ ràng, lại hơi hơi hoạt động, dán ở trên quần áo mướt mồ hôi của cô, cô ném tay anh ra rất nhanh, quay đầu liếc mắt trừng anh một cái với ý cảnh cáo.
“Anh đừng chạm vào em!”
Ninh Miễn khẽ nhíu mày lại rất khó phát hiện, sau đó nắm lấy ngón tay của cô một cách vô tình, bôi nước thuốc vừa rồi anh đã dùng qua lên.
“Không phải là em thích đau, bôi thuốc trước đi đã.”
“Em không muốn bôi.”
Nhưng mà vào lúc này, Dư Tương không thể tránh ra khỏi tay của Ninh Miễn được, anh dùng sức nắm lấy ngón tay của cô, đồng thời cẩn thận để không tạo thành thương tổn lần thứ hai lên ngón tay cô.
Bôi thuốc xong, Dư Tương ném tay anh ra rất nhẹ nhàng.
Ninh Miễn nửa ngồi xổm trước mặt cô, trên khuôn mặt thanh tú dần dần nhiễm sương lạnh.
“Dư Tương, chúng ta đừng làm loạn nữa có được không?”
Dư Tương nhíu chặt mày, giễu cợt hỏi: “Là anh đang làm loạn đấy chứ? Là anh không cho em đi ra ngoài trước, nếu vừa rồi em đi ra ngoài thì sẽ không bị cắt trúng tay, không đúng, là anh bảo em rửa chén.”
Ninh Miễn rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mi khẽ run.
“Dư Tương, tối hôm qua anh đi đánh nhau với Kỳ Thao, anh ta lấy ra một phần giấy tờ chứng minh từ bỏ cơ hội ra nước ngoài, nói năm trước em có cơ hội xin đi ra nước ngoài du học do nhà nước cử đi vào tháng chín năm nay, nhưng đến cuối cùng lại từ bỏ, chính là bởi vì định sau khi anh ra nước ngoài, sẽ cùng đi Bằng Thành với anh ta, còn nói rùa đen nhỏ là tín vật đính ước giữa hai người các em, là em nhân lúc anh không có mặt, nói chuyện với anh ta rồi đưa cho anh ta, nói là phải chăm sóc cẩn thận.”
Khi anh tự thuật lại bình tĩnh thờ ơ, không có một chút tức giận nào của tối hôm qua.
“Lúc ấy anh còn không tin.”
Cái làm cho Ninh Miễn tức giận chính là, Kỳ Thao tốt xấu gì cũng được coi là một người đàn ông, Dư Tương đã kết hôn, có tiền đồ rộng mở, bình thường cô rất kính trọng Kỳ Thao, sao Kỳ Thao lại có thể nói ra những lời hủy hoại thanh danh của cô như vậy.
Đối với lời Kỳ Thao nói, một chữ anh cũng không tin, anh tin tưởng vào cảm giác mà Dư Tương mang lại cho anh, vào tình nghĩa ở bên nhau hai năm của bọn họ.
“Nhưng em lại nói với anh, tất cả những chuyện giữa chúng ta đều là giả, đều là em bị ép buộc phải làm, cho nên anh không còn lựa chọn nào khác.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 522
Chương 522