DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 535

Ban đêm, trăng sáng sao thưa.

Dư Tương nằm mơ, Ninh Miễn đang đứng cạnh cô, kéo tay cô, sau đó mơ thấy một con Tỳ Hưu nhỏ bay vào giấc mộng, Trường Phong không còn dáng vẻ kiêu ngạo khi uy h.i.ế.p cô lúc trước nữa, cậu ta đứng ở xa xa, bốn chân khuỵu xuống, ngoan ngoãn quỳ xuống.

Cậu ta đáng thương giải thích: “Chủ nhân, em có nỗi khổ, trước khi ngài chuyển thế, Ma Tôn tới quấy rối, em tới đây chậm hơn một bước, nhận chỉ thị bí mật của Thiên Đạo nói em phải nhanh chóng giúp ngài lịch kiếp thành công. Lúc đầu em rất tốt với cô ấy, sau đó mới nảy ra ý tưởng ngu ngốc.”

“Ồ, vậy cậu còn được lợi gì không?”

Trường Phong do dự nói: “Thời gian biến hình của tôi sẽ tăng lên.”

Dư Tương kéo dài giọng ừm một tiếng.

Ninh Miễn nói năng thận trọng, chờ quyết định của cô.

Trong chốc lát, Dư Tương rất có hứng thú: “Tôi nghe nói rùa nhỏ thọ lâu lắm, có phải nếu rùa nhỏ bất tử thì sau này cậu sẽ kẹt mãi ở trong đó không?”

Trường Phong căng da đầu trả lời: “Đúng vậy.”

Nhưng rất nhanh thôi, cậu ta có thể biến hình, chắc không phải ở trong thân xác của con rùa mãi đâu nhỉ? Huống chi, chủ nhân chỉ ở đây một đời, khi chủ nhân rời đi, cậu ta cũng sẽ rời đi.

Lúc này Ninh Miễn lên tiếng: “Anh thấy nó cần phải rèn luyện ở đây một thời gian.”

Hả?

Rùa có thể sống cực kỳ lâu, vậy cậu ta phải ở đây bao lâu chứ?

Nhưng Dư Tương không nhìn nó, chỉ nắm lấy mặt dây chuyền Tỳ Hưu, bắt đầu tò mò: “Ở trong mộng có thể nhìn thấy bên trong này có gì không?”

Ninh Miễn cười: “Để anh dẫn em đi xem.”

Nhẫn không gian cực kỳ lớn, xa xa có một biển hoa, gieo trồng một vài loại lương thực, tất nhiên thứ quý báu nhất bên trong là đủ loại trân bảo thu thập được. Trời sinh Tỳ Hưu chỉ có vào không có ra, cho dù chỉ là một nhẫn không gian nhưng bên trong đó có rất nhiều bảo vật quý giá, trong đó vàng là thứ có ít nhất.

Những thứ này vốn chẳng có giá trị gì với người tu tiên.

Dư Tương rất thích những món châu báu ánh vàng rực rỡ, cô tung lên tung xuống, vui vẻ vô cùng.

“Tất cả những thứ này là của em hết.”

Lấy được mặt dây chuyền bằng bản lĩnh của chính mình, chiếm luôn đồ vật bên trong, chẳng có gì là sai cả.

Ninh Miễn nuông chiều nói: “Vốn đã là của em.”

“Ở đây có đồ của anh không?”

“Có một ít.”

Dư Tương nghĩ cũng phải, dùng Tỳ Hưu làm nhà kho quản lý gia đình cũng rất tốt. Nhưng bây giờ đồ đã vào tay cô, không lý nào phải trả về cả.

“Gió lớn quá em chẳng nghe gì cả, dù sao thì cũng là của em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]

Trường Phong đứng ở một bên, không giận cũng không nói, mà cậu ta cũng không dám giận. Thương thay cho bảo vật bên trong không gian, có vài thứ là do cậu ta vơ vét trong mấy chục ngàn năm, có vài thứ là được chủ nhân thưởng cho, vài thứ được chủ nhận giao cho cậu ta bảo quản, bây giờ không còn gì nữa rồi!

Tỳ Hưu trắng tay!

Trước mắt Trường Phong tối sầm, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi một câu từ trong lòng:

DTV

“Sao cô lại biết những thứ đó…”

Dư Tương nhướng mày: “Lúc ở Côn Xuyên, khi cậu vừa tìm được tôi, lúc thôi miên tôi, tôi vẫn đang tỉnh.”

“Còn gì không?”

“Còn gì nữa?”

Trường Phong: “Thì ra là thế.”

Không còn cách nào khác, rất có thể Dư Tương cũng là người tu tiên, bây giờ cô không nói, cậu ta cũng chỉ có thể đoán.

Từ lúc bắt đầu, Dư Tương đã nắm thóp nó, mà cậu ta lại hoàn toàn chẳng biết gì cả, đã bị người ta coi là đồ ăn trên mâm từ lâu.

Trường Phong ôm hy vọng xa vời nhìn về chủ nhân, ai ngờ Ninh Miễn vung tay lên, đuổi cậu ta ra khỏi giấc mơ.

Trường Phong bỗng bừng tỉnh, vừa nhấc đầu đã nhìn thấy hai con mắt mở to của Quyển Quyển, giữa ánh sáng yếu ớt trong đêm, Trường Phong bị dọa sợ run lên.

Quyển Quyển trừng mắt hừ hừ hai tiếng, dùng một chân đẩy con rùa nhỏ đang dựa gần mình đi, rồi quay đầu đưa lưng về phía nó, tiếp tục ngủ ngon lành.

Trường Phong: Bây giờ cậu ta thảm hại đến mức bị một con ch.ó bắt nạt rồi à?

Dòng lệ chua xót dâng lên.

Cảnh trong mơ chỉ còn lại Dư Tương và Ninh Miễn, cô chơi đùa với châu báu đủ rồi, lười biếng ngáp một cái, xoay người muốn đi.

Ninh Miễn nhắm mắt đuổi theo.

“Anh ngủ dưới đất mà, đừng đi theo em.”

“Dư Tương Tương, hay là chúng ta tìm hiểu chuyện lấy dương bổ âm một chút?”

Hả?

Dư Tương nằm trên giường mở mắt ra, đúng lúc Ninh Miễn cũng tỉnh lại, đứng từ dưới đất lên, bò lên trên giường. Tinh thần hai người vẫn tỉnh táo, dường như mỏi mệt của cô đã tan biến hết, nằm mơ còn có tác dụng này à?

Sau đó hai người tiêu hết sức lực dư thừa còn lại.

Khi tỉnh lại, trời đã sáng choang.

Hai người đã ở trong nhà ba ngày liên tục, thật sự là không thể ở trong nhà được nữa, có một số việc cần phải được giải quyết.

Sau khi ăn sáng thì nhận được điện thoại của Chu Cầm Vận, hỏi thủ tục xuất ngoại của Ninh Miễn có thiếu gì không, chủ yếu vẫn là không yên tâm về quan hệ giữa hai người, nên muốn xác nhận lại liệu có vấn đề gì hay không.

Trước khi đi, bọn họ định tới nhà bà Ninh để thăm bà lão trước.

Đọc truyện chữ Full