Dư Kiến Kỳ đi nhận lỗi với cấp trên của Hứa Chấn Uyên. Lãnh đạo cũng rất đau lòng. Đang là một đầu tàu êm đẹp lại bị vợ kéo chân sau. Làm ầm lên như vậy sao Hứa Chấn Uyên có thể phục vụ trong quân đội được nữa?
Cha mẹ của Hứa Chấn Uyên cũng không phải dạng hiền lành gì.
Trong vòng một năm mà mẹ Hứa đã suýt nữa mất con đến hai lần. Giữ một người phụ nữ độc ác như vậy bên người, sau này ngủ cũng không an ổn!
"Dư Lộ nhà các người là một con điên. Thảo mà trước kia các người bằng lòng gả nó cho Chấn Uyên nhà chúng tôi. May mà chưa sinh con đấy, nếu không cả đời Chấn Uyên bị nó phá hỏng rồi!"
Đã đến nông nỗi này rồi thì bọn họ cũng không sợ sẽ làm mất lòng Dư Kiến Kỳ và Lâm Bảo Chi nữa.
Lâm Bảo Chi không còn mặt mũi nào để nói ra lời xin lỗi.
Dư Kiến Kỳ vô thức đáp: "Dư Lộ còn chưa tỉnh thì làm sao ly hôn được?"
Mẹ Hứa ngồi dưới đất khóc lóc om sòm: "Tôi mặc kệ, dù sao cũng phải ly hôn!"
Dư Lộ nằm trên giường bệnh nghe mẹ chồng lải nhải đủ loại tính xấu của cô ta thì hận không thể bò xuống giường đánh một trận với bà già này. Nếu cô ta mang thai đứa nhỏ sớm một chút thì tốt rồi. Cô ta sẽ có thể xem Hứa Chấn Uyên như người mà mình muốn tìm. Như vậy thì Ninh Miễn sẽ không chịu ảnh hưởng gì, có khi anh sẽ không so đo với cô ta nhiều như vậy.
Mẹ Hứa ầm ĩ bên này xong lại đi vào phòng bệnh của Hứa Chấn Uyên: "Chấn Uyên à, xem như mẹ xin con, con phải ly hôn đi!"
Hứa Chấn Uyên im lặng hồi lâu rồi cũng muốn xin ly hôn. Cảnh Dư Lộ cầm d.a.o đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c anh ta có rất nhiều người nhìn thấy. Ai cũng biết tình cảm vợ chồng của bọn họ tan nát rồi.
Lâm Bảo Chi đã nghe được nguyện vọng của anh ta. Bà cũng xác nhận lại với bác sĩ chuyện bây giờ Dư Lộ là người sống đời sống thực vật, không có năng lực hành vi dân sự nên người làm mẹ như bà có quyền đồng ý chuyện ly hôn thay Dư Lộ. Mà cấp trên của Hứa Chấn Uyên cũng không đành lòng để một hạt giống tốt bị hôn nhân trói buộc, thế là cũng vội vàng giúp đỡ.
Hứa Chấn Uyên và Dư Lộ đàng hoàng ly hôn.
Giấy chứng nhận ly hôn được đưa tới bên giường Dư Lộ. Cô ta nghe thấy những gì cha mẹ nói nhưng lại không thể mở mắt ra được, cũng không thể phản bác hay đồng ý gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Tại Ninh Miễn cả...
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu cô ta trong phút chốc rồi lại bị cô ta đè xuống. Cô ta không dám động tới Ninh Miễn, lại càng không dám nghĩ sau này sẽ phải đối mặt với anh như thế nào, rồi lại làm sao để anh tha thứ cho hành vi của mình mấy năm nay. Nếu Ninh Miễn không tha thứ thì cô ta sẽ thật sự như lời anh nói, trọn đời không thể trở về được nữa.
Dư Lộ hối hận khôn nguôi, đồng thời những suy nghĩ trong đầu càng lúc càng nhạt đi. Nhất là khi nghe thấy giọng của Dư Tương và Lạc Hải Đường thỉnh thoảng tới thăm. Bị trói buộc trong cơ thể này mệt mỏi quá. Nếu không thể trở về thì hình như cũng chẳng sao cả.
Cho dù có trở về thì Ninh Miễn cũng sẽ không tha cho cô ta. Nhưng nếu bây giờ cô ta buông xuôi thì chẳng khác nào vứt hết bao nhiêu năm tu hành của mình, trở lại làm người bình thường một lần nữa.
Đây chính là trái đắng mà cô ta đã gieo.
Dư Kiến Kỳ cũng thường tới bệnh viện. Ông luôn ngồi bên giường bệnh nhìn Dư Lộ nằm một chỗ, trông như một kẻ vô dụng.
- --
Trước khi Ninh Miễn đi chắc chắn là mọi người phải gặp mặt nhau một lần. Lần tới anh trở về đã là hai năm sau, lịch đi lại là ngay trước trung thu nên người lớn vô cùng lo lắng.
Bệnh tình của bà Ninh sau cuộc phẫu thuật đã ổn định hơn, đã có thể chấp nhận việc cháu trai nhỏ mình yêu thương nhất sẽ rời khỏi nhà hai năm rồi. Nhưng bà vẫn cực kỳ không nỡ nên đã chuẩn bị rất nhiều thứ, lúc liên hoan còn kéo c.h.ặ.t t.a.y anh không buông.
DTV
Dư Tương cười tủm tỉm nói: "Bà nội ơi, Ninh Miễn không ở nhà nên cháu qua ở với bà. Bà cứ xem như anh ấy đi công tác đi."
Phản ứng đầu tiên của Ninh Miễn là sửng sốt, sau đó khóe môi anh cong lên cười cực kỳ xán lạn.
Anh họ Ninh Triệt vẫn còn độc thân không vui liếc anh một cái rồi không thèm nhìn nữa, chua quá rồi đấy nhé!
Bà Ninh vui hơn một chút, nhưng ngẫm nghĩ một hồi rồi lại cảm thán: "Cháu cũng chỉ có thể ở bên bà nửa năm chứ nhiêu. Năm sau cháu cũng ra nước ngoài mất rồi."
Ninh Miễn ho nhẹ: "Bà nội, bà cũng không thể để cháu ở một mình ở nước ngoài được đúng không?"
"Ha ha ha, đúng thế! Hai người các cháu chẳng đứa nào xa nhau được phải không?"
Hai người chỉ cười chứ không phủ nhận khiến mọi người cười không ngừng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 554
Chương 554