Sau khi cúp điện thoại, Dư Tương thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi quay lại bàn ăn ăn cơm.
Bà Ninh và dì Hạnh quan sát thấy vẻ mặt cô không có gì khác thường mới yên tâm ngồi ăn. Nhưng mới nhận điện thoại xong nên đủ loại chuyện bên kia được đưa ra thảo luận. Ninh Miễn chủ yếu báo về cho gia đình tin tốt chứ không báo những khó khăn mà anh gặp phải lần đầu tiên ra nước ngoài. Người nhà nghe nhiều cũng có thể đoán được một hai điều, thế nhưng nghe anh nói mọi chuyện đều ổn thì cũng chỉ có thể thôi không lo lắng nữa.
"Bây giờ nó đã an ổn rồi, đến lúc đó cháu qua đó sẽ không cần lo lắng nữa, đã có người chăm sóc rồi."
"Vâng. Cháu còn sợ chưa biết làm sao để ứng phó với người nước ngoài đấy."
"Ha ha, ra nước ngoài rồi cháu lại biến thành người nước ngoài. Chỉ là cháu đừng sợ. Chúng ta không có gì phải cảm thấy tự ti cả. Không thể thua kém bọn họ quá nhiều được."
Trong lời của bà Ninh khó nén được sự kiêu ngạo.
Chỉ là không ai đề cập đến việc trường học của Dư Tương và Ninh Miễn không ở chung một thành phố.
Dư Tương thuận theo hỏi: "Bà nội ơi, bà đã từng gặp người nước ngoài bao giờ chưa?"
"Nhiều năm về trước bà đã gặp rồi. Lúc ấy bà tiếp đón các chuyên gia Liên Xô..."
Bà Ninh nói rất tập trung, như đang nhớ lại tự tin và kiêu ngạo của những tháng năm phong nhã hào hoa ấy. Dư Tương cầm đũa mà quên luôn phải ăn cơm. Phó Trân Trân vỗ nhẹ Kỳ Kỳ đã ăn no để dỗ cô bé đi vào giấc ngủ.
DTV
Cả nhà chưa ăn cơm xong mà trời đã tối đen rồi. Ninh Hi bận rộn công việc không tới đón người được nên Phó Trân Trân bèn ngủ lại đây cùng con gái.
Dư Tương giúp chị ấy dỗ Kỳ Kỳ xong mới quay lại phòng mình. Căn phòng trống rỗng, chiếc giường chứa đủ năm người nằm rộng lớn. Cô duỗi thắt lưng một cái nhưng không lên giường ngủ mà đẩy cửa thư phòng ra rồi ngồi lên chiếc ghế mà Ninh Miễn đã từng ngồi, sau đó rút giấy viết thư ra viết.
Bức thư này không được gửi qua đường bưu điện. Cô sẽ tự mình làm người đưa tin, sớm muộn gì cũng có thể đưa tới trước mặt người nọ.
Trong thư phòng chỉ còn lại âm thanh bút máy soàn soạt lướt trên trang giấy. Viết xong một trang, Dư Tương lại rút ra tờ giấy viết thư thứ hai rồi dừng một chút để thêm mực cho bút máy. Sau khi lắc lắc xác định có thể sử dụng, cô mới hạ bút.
Mệt quá thì nằm xuống bàn, lấy một tờ giấy nháp ra viết viết vẽ vẽ. Dần dần, những nét bút biến thành hai chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Ninh Miễn.
Con rùa nhỏ chẳng biết chui ra từ xó xỉnh nào, tới ngồi xổm bên chân Dư Tương không hé răng.
Cậu ta không nói lời nào nên Dư Tương cũng mặc kệ cậu ta. Huống chi cô cũng không muốn cho cậu ta biết cô đang làm gì.
Dư Tương viết thư xong bèn thổi khô mực rồi gấp gọn lại. Lúc cô định đứng dậy đi ra ngoài thì con rùa nhỏ lại chặn trước mặt cô, trong đôi mắt như hạt đậu xanh toát ra vẻ tội nghiệp.
"Sao thế?"
Rùa nhỏ rất muốn khóc hu hu hu, nhưng mà cậu ta vừa mới ngẩng đầu lên.
Dư Tương đã lạnh lùng cắt ngang: "Dừng, tôi không muốn tối nay gặp ác mộng. Có việc gì nói mau lên, không có việc gì thì việc của cậu là đi ngủ. Đúng rồi, chẳng phải cậu nên làm gối đầu cho con ch.ó của tôi à? Sao còn chưa đi?"
Con rùa lập tức oán giận hỏi lại: "Dựa vào đâu mà tôi phải làm gối cho một con ch.ó chứ? Nó kê lâu không sợ giảm thọ à?"
"Làm ơn cậu hãy nhớ cho rõ đó là chó của ai. Dùng cậu mà giảm thọ á? Tôi cảm thấy giảm thọ là cậu chứ nó thì không đâu!"
Rùa nhỏ: "... Thói đời ngày sau!"
"Cậu nói nhanh lên, không là tôi đi ngủ đấy."
Rùa nhỏ lập tức lấy lại tinh thần. Cậu ta không thể đi theo Dư Tương vào phòng ngủ được. Trước khi đi Ninh Miễn đã dặn dò riêng với cậu ta để cậu ta bảo vệ Dư Tương nhưng không thể theo cô vào phòng ngủ. Một khi để anh phát hiện có tình huống như vậy xảy ra thì cậu ta cứ chờ bị nấu thành món canh rùa đi.
Rõ ràng cậu ta mới là linh sủng được cưng chiều nhất cơ mà! Cậu ta cũng đã nghiêm túc lập công chuộc tội rồi, thế mà còn chẳng được đối xử tốt bằng con ch.ó ngốc kia!
Dư Tương tinh mắt lạnh lùng hỏi: "Cậu đang mắng Quyển Quyển nhà tôi trong lòng đấy hả?"
"Không, làm gì có, sao mà thế được? Cái gì ấy nhỉ? Tôi muốn hỏi cô có thể đưa tôi ra nước ngoài cùng được không?"
"Cậu ra nước ngoài làm gì? Để rùa nước ngoài nuốt chửng à? Hay là cậu định đi tìm bạn gái nước ngoài?"
Rùa nhỏ nhẫn nhục gian nan nói: "Tôi muốn ở với hai người, đi bảo vệ hai người đó. Lỡ may bên ngoài có yêu ma quỷ quái gì thì tôi cũng có thể đưa ra ý kiến giúp hai người, có đúng không nào?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 559
Chương 559