Bạn học Ninh Nghi ba tuổi rưỡi đã biết chơi máy tính rồi. Hơn nữa đây còn là máy tính tự chế đầu tiên ở trong nước do mẹ nhóc và cộng sự là các cô các chú cùng nghiên cứu.
Đương nhiên, phạm vi chơi đùa của cậu nhóc chỉ giới hạn ở việc ngồi với cha trước máy tính rồi nhìn lên cái màn hình thần kỳ kia, nghe cha kể chuyện trong quá khứ và sự trâu bò của mẹ mình.
Thế cho nên Ninh Nghi mới hơn một tuổi nói còn chưa sõi đã thốt lên: "Mẹ thật nợi hại!"
Ninh Miễn gật đầu đồng ý: "Chính xác!"
Lúc nói về mẹ, hai cha con trông vô cùng hài hòa. Còn những lúc khác thì Ninh Miễn lại lập chí muốn làm một người cha nghiêm khắc. Anh rất nghiêm khắc với đứa con trai duy nhất của mình. Mà Dư Tương thì lại là một người mẹ hiền từ, luôn ấm áp như gió xuân với con mình.
Tính cách của Ninh Nghi là sự tổng hợp của cả cha và mẹ mình. Đối với mẹ, cậu nhóc là một cậu bé ngoan ngoãn. Còn đối với cha, nhóc đã học được cái kiểu cãi bướng của Dư Tương rồi, chẳng nghe lời chút nào, đầu thì lúc nào cũng tràn ngập dấu chấm hỏi, quấn lấy Ninh Miễn hỏi không ngừng. Cố tình Ninh Miễn lại rất thích như thế nên không chèn ép cậu nhóc trên phương diện này.
Chó Quyển Quyển ghé vào cửa sổ thư phòng. Gió thổi qua mang theo mùi hương hoa quế. Cây hoa quế dưới tầng rất cao, cũng rất được hàng xóm tầng một tầng hai yêu thích. Thế nên bọn họ không ngại nó che hết ánh sáng. Bây giờ ngọn cây đang lấp ló ở cửa sổ tầng ba, thỉnh thoảng có hoa quế bay từ ngoài cửa sổ vào. Quyển Quyển cực kỳ kiên nhẫn gom những bông hoa lại với nhau rồi đùn lên con rùa nhỏ bên cạnh.
Hai năm nay rùa nhỏ đã bị nô dịch thành thói quen rồi. Thấy vậy bèn vươn đầu ra nếm thử, mùi hoa quế rất thơm. Ngày hôm qua Dư Tương còn nói muốn làm một ít bánh hoa quế, cũng không biết nó có được ăn không đây.
"Hì hì, cha ơi, Tròn Tròn ăn hoa quế này!"
Bị Ninh Nghi nhìn thấy, lại còn bị nói ra nữa chứ!
Cả người rùa nhỏ cứng đờ ra.
Ninh Miễn liếc nhìn một cái rồi nhân cơ hội dạy con: "Mấy thứ rơi xuống đất rồi là không được ăn đâu nhé. Con không được học theo con rùa kia."
"Vâng ạ!"
Quyển Quyển thấy không ai dùng máy tính cả thì di chuyển lại gần, dùng cái mũi củng củng chân nhỏ của Ninh Nghi, ý bảo cậu nhóc cùng xuống dưới chơi với mình.
Ninh Nghi rất nhanh nhẹn leo xuống khỏi đùi cha mình rồi ôm lấy cái đầu chó, úp mặt vào cổ người ta, sau đó hạnh phúc hít một hơi.
Trong phòng khách có tiếng mở cửa. Ninh Nghi giật mình một cái rồi hưng phấn reo lên: "Quyển Quyển ơi, mẹ về rồi kìa!"
Cậu nhóc xông ra đầu tiên, Quyển Quyển chậm rì rì lê bước theo sát phía sau. Sau đó Ninh Miễn cũng đi cùng, cuối cùng là con rùa nhỏ đã ăn một mồm toàn hoa quế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
"Mẹ ơi!"
"Mặc Mặc à!"
Hai mẹ con dính lấy nhau cứ như đã xa cách nhiều năm vậy. Dư Tương hôn nhẹ lên hai má con trai mình rồi thoải mái ôm cậu nhóc vào lòng.
"Con làm gì ở nhà thế?"
"Cha với con chơi máy tính."
DTV
Dư Tương bật cười: "Chơi lâu không?"
Ninh Nghi nhìn cha mình một cái rồi dùng ngón cái và ngón trỏ ra hiệu: "Chỉ chơi có một lúc thôi."
Mẹ đã nói rồi, chơi máy tính lâu không tốt cho mắt. Nhưng cậu nhóc chỉ tò mò thôi mà.
Ninh Miễn làm chứng: "Anh nhớ rõ mà. Thằng bé vừa tỉnh ngủ được một lúc."
Dư Tương rất tin tưởng lời ông chồng nhà mình nói. Cô ôm con lên cho nhóc ngồi trên đùi mình rồi hỏi nhóc thấy cái gì. Cậu nhóc kia chậm rãi nhớ lại, mặc dù chỉ mới hiểu biết lơ mơ nhưng năng lực diễn đạt cũng không tệ lắm.
Cuối cùng nhóc còn thốt lên một câu rất mang ý nghĩa nịnh nọt: "Mẹ quá tuyệt vời!"
"Mặc Mặc cũng rất tuyệt vời, rất ngoan!"
Ninh Miễn đã quen với việc hai mẹ con nhà này ngày nào cũng tâng bốc đối phương rồi. Nhớ lại việc Dư Tương ngoài miệng thì tâng bốc nhưng sau lưng lại bàn bạc làm sao để nghiêm khắc với con trai, anh lại cảm thấy được an ủi hơn một chút. May mà cô không hoàn toàn cưng chiều thằng nhãi này. Nếu không thì anh thật chua xót biết bao.
"Mẹ ơi, vừa rồi Tròn Tròn ăn hoa quế đấy, ngốc quá đi! Mấy thứ đã rơi xuống đất rồi thì không ăn được nữa!"
Rùa nhỏ vừa mới bò được tới phòng khách cảm thấy mất mặt quá đi mất...
Khóe miệng Ninh Miễn giật giật: Thằng nhóc kia, con vừa học vừa áp dụng đấy à?
Dư Tương và anh cùng liếc nhìn nhau một cái rồi cười nói: "Mặc Mặc ngoan quá, rất đáng được khen. Mẹ thưởng cho Mặc Mặc một bông hoa hồng nhỏ này!"
"Cảm ơn mẹ ạ!"
Mùa thu năm nay Ninh Nghi sẽ đi nhà trẻ. Ở nhà trẻ, bạn nhỏ nào thể hiện tốt thì sẽ được thưởng một bông hoa hồng nhỏ. Mặc dù mới vừa khai giảng không lâu nhưng cậu nhóc đã biết đây là chuyện tốt rồi.
Dư Tương tìm trong túi ra hai cái kẹo: "Này, đây là phần thưởng của con!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 583
Chương 583