Sau khi về đến nhà, hai người cho Quyển Quyển và rùa nhỏ ăn. Chúng nó tự giác vào phòng ngủ phụ nằm ngốc trong đó. Hai người lười biếng ngồi trên sô pha, chỉ bật một ngọn đèn. Dưới ánh đèn mờ mờ trong phòng khách, bọn họ cuộn người trên sô pha xem TV.
Dư Tương gối lên đùi anh: "Thế giới hai người và bầu không khí một nhà ba người không nên quá khác biệt."
Hoàn cảnh như này khiến người ta có cảm giác như chỉ còn lại mỗi hai vợ chồng bọn họ vậy. Không giống với khi có cả người yêu và con trai.
Ninh Miễn nhướng mày: "Đương nhiên rồi."
Sau khi có con, bọn họ càng ngày càng hiểu rõ nhau hơn, là vợ chồng nhưng cũng là người thân gần gũi nhất. Con cái rồi cũng sẽ đến lúc trưởng thành và có thế giới riêng thuộc về nó, chỉ còn hai vợ chồng bọn họ là dựa dẫm vào nhau.
Anh sẽ vĩnh viễn nhớ mãi dáng vẻ của Dư Tương vào cái ngày cô thoải mái nói cho anh biết rằng cô yêu anh. Đó là dáng vẻ xinh đẹp nhất thuộc về cô mà anh vĩnh viễn khắc sâu trong tim mình.
"Dư Tương Tương?"
"Hả?"
Ninh Miễn nhẹ nhàng kéo tay cô lên đặt bên môi hôn hôn. Khi anh cúi đầu xuống hôn, một bàn tay lặng lẽ xỏ mạnh vật gì đó hình tròn vào ngón áp út của cô.
"Cái..."
DTV
Dư Tương vừa mới há miệng ra định hỏi thì Ninh Miễn lại mượn cơ hội này hôn cô. Anh cố ý dụ dỗ không cho cô nhìn lại, chỉ khẽ khàng thì thầm bên tai cô những lời yêu thương để cả hai người nhanh chóng rơi vào tay giặc.
Lúc Dư Tương chính thức nhìn thấy dáng vẻ của chiếc nhẫn thì đã là sáng ngày hôm sau rồi.
Đồng hồ sinh học đánh thức Dư Tương từ rất sớm. Bên ngoài chỉ mới tờ mờ sáng. Cô nhớ tới sức nặng trên ngón tay tối hôm qua nên vội giơ tay lên nhìn thử. Chiếc nhẫn kim cương hơi lóe lên giữa các ngón tay, là kiểu dáng và kích thước mà cô thích. Có lẽ chiếc nhẫn này đã đánh một dấu gạch chéo lên số tiền lương trong một hai năm của người nào đó rồi.
Người phía sau lại gần nắm lấy cổ tay cô, cùng thưởng thức.
"Đây là lời cầu hôn muộn của anh hả?"
"Em nghĩ sao?"
"Em chưa đồng ý đâu nhé. Ai cho anh đưa em lên giường vậy?"
Làm cô tò mò ngứa ngáy suốt cả đêm.
Ninh Miễn giơ tay lên vén tóc ra sau tai giúp cô rồi than nhẹ: "Nếu em không đồng ý thì Ninh Nghi ở đâu ra?"
Dư Tương xoay người: "Thế giới hai người mà đề cập tới Mặc Mặc là hành vi phạm quy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
"Anh cảm thấy rất hợp tình hợp lý mà. Mặc Mặc cũng đã tồn tại rồi."
Cô chỉ có thể nhấn mạnh: "Thế này không tính là cầu hôn được."
Ninh Miễn suy nghĩ một chút rồi xốc chăn lên: "Được rồi, thế chúng ta lại tạo thêm đứa nữa."
Hả?
"Dừng! Mới sáng sớm anh đừng có bày mấy trò hạn chế độ tuổi."
Người ta cầu hôn ít nhất cũng phải quần áo chỉnh tề chứ.
Ninh Miễn có ý muốn chứng minh rằng mình thật lòng nhưng lại bất đắc dĩ bị vũ lực trấn áp.
Suốt bữa ăn sáng hai người cũng có thể dính lấy nhau. Một chó một rùa rất ngoan ngoãn ngồi xổm trong góc tường phòng ngủ phụ, không hề có cảm giác tồn tại. Thật ra thì chúng nó rất muốn chủ nhân nhỏ trở về...
Buổi tối, Ninh Nghi về nhà như chúng nó mong muốn. Nhưng cậu nhóc lại vô tình bơ đẹp mấy người bạn nhỏ. Bởi vì tối nay cậu nhóc được cho phép ngủ cùng cha mẹ mình nên đã hưng phấn suốt nửa ngày rồi.
"Mẹ ơi, chúng ta có phải là một nhà ba người không?"
Dư Tương nhìn Ninh Miễn. Anh sờ sờ cái mũi. Hai người đều cảm thấy có lỗi vì tối hôm qua đã vứt bỏ con trai mình.
"Con nghe ai nói vậy?"
"Bà nội dạy con ạ."
Có lẽ mẹ chồng cũng biết nguyên nhân chăng?
Dư Tương vội vã nói sang chuyện khác rồi kể chuyện cổ tích cho con trai nghe. Kể chuyện xong còn chưa đủ, Ninh Nghi còn muốn nghe cha kể nữa. Tiếc là Ninh Miễn kể không được sinh động như vậy. Anh mới kể được một nửa, hai mẹ con đã ngủ cả rồi.
Ninh Miễn chọt chọt má hai mẹ con nhưng chẳng ai thèm để ý đến anh.
Thế là anh cúi đầu thơm con trai một cái. Lúc ngẩng đầu lại thấy Dư Tương đang mỉm cười nhìn mình. Thế nên anh lại cầm tay cô cười lại.
"Ngủ đi."
"Vâng."
Ninh Miễn nắm c.h.ặ.t t.a.y Dư Tương không buông ra. Có độ ấm của cô trong lòng bàn tay khiến anh an tâm hơn nhiều.
Bọn họ đã trở thành một bộ phận cực kỳ quan trọng cấu thành nên sinh mệnh lẫn nhau. Sau này dù chua ngọt đắng cay thế nào bọn họ cũng sẽ cùng nhau trải qua. Cuộc đời anh có mẹ con bọn họ mới có ý nghĩa.
Trong lòng Dư Tương cũng rất an bình. Cô thích cuộc sống bình dị của bọn họ, thích những điều vụn vặt nhỏ bé nhưng lại vẽ được nên hạnh phúc như này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 588
Chương 588