DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 591

Lúc năm tuổi rưỡi, Ninh Nghi đi học tiểu học, ở trong lớp độ tuổi này không lớn cũng không nhỏ, ngoại trừ vẻ ngoài ưa nhìn, thì trong mắt bạn học cũng không có gì nổi bật, ừm, cũng có mấy bạn nữ nhỏ thích chơi cùng cậu nhóc. Cậu nhóc có vài người bạn thân, đối với những người bạn mới quen thì hơi rụt rè, hơn nữa bình thường nhóc có rất nhiều bạn, anh họ, chị họ, còn có anh trai nhỏ, con của dì Phương Ngọc Khiết, bạn thân của mẹ cậu nhóc, lớn hơn cậu nhóc nửa tuổi.

Bởi vì quả đầu củ cải của họ, Ninh Nghi không thích đi chơi cùng với bọn họ, sau đó cậu nhóc đã bị cha răn dạy.

Cha cậu nhóc rất nghiêm khắc, nhưng Ninh Nghi vẫn mơ hồ biết cha rất tốt với mình, thật ra cha cực kỳ thương cậu nhóc, được rồi, đừng chọc cho cha giận vì chuyện này, có lẽ cha cậu nhóc không thích thể hiện ra?

Nói chuyện với mẹ thì không có áp lực như vậy.

Dĩ nhiên, Ninh Nghi chọn cách phớt lờ những hành động thân mật thường ngày của cha mẹ cậu nhóc, một cái ôm, thỉnh thoảng cậu nhóc còn nhìn thấy họ hôn nhau, dù sao thì, cha cậu nhóc không biết cách biểu đạt, đúng vậy, cậu nhóc hiểu rõ, làm một đứa nhỏ hiểu chuyện phải biết bao dung cho người lớn.

Lén lút mà nói, Ninh Nghi rất thích cha cậu nhóc, rất sùng bái cha, vì cha có thể thiết kế rất nhiều kiến trúc vừa xuất sắc vừa xinh đẹp, à, tóm lại là một người lớn rất tài giỏi!

Ha ha.

Ninh Nghi nói với người khác rằng cha cậu nhóc là một người rất nghiêm khắc, nhưng người khác không tin chuyện này, bởi vì nhà bọn họ có một con ch.ó một con rùa. Rất ít bạn học nhỏ khác được nuôi thú cưng trong nhà, nhưng cậu nhóc đã viết chúng vào nhật ký của mình, chỉ qua vài dòng ngắn ngủi bằng mấy từ ghép vần, sau đó đưa nhật ký cho giáo viên. Cậu nhóc còn được khen ngợi, giáo viên nói cậu nhóc viết rất sinh động. (May là lúc đó cậu nhóc không viết bà nội làm đùi gà rất ngon, nóng hôi hổi...)

Từ đó về sau, bạn học, bạn bè của cậu nhóc đều cảm thấy cha cậu nhóc đúng là một người lớn rất đáng yêu.

“Nếu cha cậu nếu thật sự rất nghiêm khắc, sao để cho cậu nuôi chó được chứ?”

Một bạn học nhỏ rất tò mò, bảo Ninh Nghi mang ảnh chụp chó cậu nhóc nuôi cho bọn họ xem.

Ninh Nghi chỉ vào Quyển Quyển oai phong lẫm liệt nói: “Nhìn đi, có phải rất đẹp không?”

Hai mắt của bạn học nhỏ đều mở to, miệng như sắp chảy nước miếng nói: “Đây không phải là chó nhỏ, mà là chú chó lớn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]

“Bây giờ vẫn còn hơi nhỏ, khi còn nhỏ tớ cảm thấy nó rất lớn.”

“Wow, đây là cậu khi còn nhỏ à? Chú chó lớn hơn rất nhiều so với cậu!”

Ninh Nghi đến gần nhìn, à, cậu nhóc lấy nhầm ảnh chụp khi còn nhỏ của mình, thật sai lầm! Thật sai lầm!

Nhưng mà cậu nhóc không có thẹn quá hóa giận, bởi vì trước đây khi xem ảnh, nhóc cũng rất tò mò, mẹ cậu nhóc đã từng trả lời vấn đề này với cậu nhóc, cậu nhóc tỏ vẻ uyên thâm nói: “Đó là bởi vì khi còn nhỏ, tớ chưa lớn lên, khi đó Quyển Quyển đã là một con ch.ó lớn, mẹ tớ nói trước đây Quyển Quyển còn đẩy nôi cho tớ nữa đấy.”

Cậu nhóc cũng không biết, Dư Tương vẫn chưa nói, khi Ninh Nghi còn nhỏ, nhóc ngủ rất sâu giấc, dường như không cần dỗ, cho chó đẩy nôi để nó giải trí cũng tốt.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của Quyển Quyển và Ninh Nghi.

Khi nhóm bạn nhỏ xem ảnh xong, bọn chúng đều rất tò mò về Quyển Quyền, rất hâm mộ nhà của Ninh Nghi, cha bọn chúng cũng rất tốt, nhưng không có chó nhỏ hay động vật nhỏ.

“Vậy rùa nhỏ nhà cậu nhóc đâu?”

“A, cậu nhóc nói tới Tròn Tròn à, nó… Có hơi ngốc, còn rất lười nữa, hơn nữa chân cũng rất ngắn.”

Rùa đen nhỏ ở nơi xa đang hắt xì, sao lại có người nói xấu đằng sau lưng cậu ta như vậy chứ?

Nhóm bạn học nhỏ không có hứng thú mấy với rùa, chỉ hứng thú việc con rùa trông như thế nào thôi, Ninh Nghi có chút không nói nên lời, thật ra thì, cậu nhóc cảm thấy rùa nhỏ cũng rất tốt, ngoại trừ hơi ngốc và lười thì lúc làm gì cũng rất chăm chú.

DTV

Ninh Nghi nhớ trong album có một tấm ảnh, lúc đó cậu nhóc chưa biết đi, mẹ nói khi đó cậu nhóc vừa mới ăn bữa phụ xong, chưa quen bụng, đã bị tiêu chảy lại trúng vào ngày mưa dầm, tã cũng chưa khô, rùa đen nhỏ đã liên tục đi qua lại bên cạnh tã, mang tã đi phơi nắng giúp cậu nhóc.

Mỗi khi bọn họ lật xem album, khi nhìn thấy bức ảnh đó, rùa đen nhỏ sẽ xấu hổ trốn đi, dường như không chấp nhận sự lúng túng của nó lúc đó.

Ừm, cái này chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ thôi, không cần nhắc tới với nhóm bạn học nhỏ, thời kỳ mặc tã, quá xấu hổ.

Chủ nhật được nghỉ ở nhà, nhóm bạn học nhỏ đều tò mò, muốn được đến nhà Ninh Nghi xem chó nhỏ, Ninh Nghi nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Để tớ về nhà hỏi cha mẹ tớ, ngày hôm đó có rảnh không, ngày mai tớ sẽ nói cho các cậu biết.”

Đọc truyện chữ Full