Bạn học nhỏ hỏi chuyện nửa hiểu nửa không, cậu bé không hỏi tới con của Quyển Quyển, chỉ nói rằng chắc chắn cậu bé sẽ có một chú chó, được mọi người hâm mộ không thôi.
“Sau khi về nhà, tớ cũng sẽ nói với mẹ tớ, mẹ tớ chắc chắn sẽ để tớ nuôi!”
“Haizz, mẹ tớ không cho tớ nuôi, nói chó sẽ làm bẩn nhà.”
“Vậy đến lúc đó cậu tới nhà tớ chơi đi!”
“Được.”
“Đúng rồi Ninh Nghi, rùa nhỏ của nhà cậu đâu? Sao vẫn chưa gặp được nó vậy?”
Ninh Nghi đi một vòng cũng không nhìn thấy rùa đen: “Tròn Tròn, mày ở đâu?”
Rùa nhỏ trốn ở phía dưới sô pha, vẻ mặt cực kỳ buồn bực và khó chịu, cuối cùng cũng nhớ tới cậu ta rồi sao? Con chó kia có cái gì tốt đâu, làm như là minh tinh không bằng, vây quanh nhìn nó hết nửa ngày, thật không có kiến thức.
Hơn nữa, cậu ta tên là Trường Phong! Cũng không ai nhớ tên này của cậu ta, không gọi là Tròn Tròn, thì gọi là rùa nhỏ, ai từng nhớ thần thái phi phàm của cậu ta nữa chứ! Tỳ Hưu!
Cậu ta là Tỳ Hưu! Đều do Dư Tương lừa gạt con mình!
Nhưng mà nghe gọi tên, rùa nhỏ chậm rì rì từ dưới sô pha chui ra ngoài, thầm nghĩ trong đầu, nếu ai dám dẫm nó, chắc chắn cậu ta sẽ chửi thề, khiến người đó xui xẻo, không phải là ai cũng có thể dẫm ông đây đâu.
“Wow! Rùa nhà cậu nhóc nghe hiểu tiếng của cậu! Nó chạy ra rồi!”
Ninh Nghi không cảm thấy bất ngờ, từ nhỏ đã như vậy rồi, cũng bởi điều này đã khiến cậu nhóc cảm thấy rùa nhà mình mạnh hơn nhiều so với những con rùa bên ngoài kia.
“Nó cũng đã có trước khi tớ được sinh ra rồi, hình như nó hiểu được tiếng tớ và cha mẹ tớ.”
Nhóm bạn học nhỏ đều vây xung quanh, tò mò nhìn rùa nhỏ có thể thông minh tới mức nào, mồm năm miệng mười hỏi nó ăn cái gì, chơi cái gì, bỏ quên thú cưng mới nãy.
Rùa nhỏ cố ý khoe khoang, biếng nhác vươn vai, nằm ở đó để bọn chúng ngắm nhìn, thỉnh thoảng sẽ để lộ đầu ra, ăn một chút gì đó.
Chậc, coi như bọn họ biết nhìn.
Hừ hừ, Ninh Quyển Quyển, trợn tròn mắt không? Tức giận không?
“Ninh Nghi, cậu làm bài tập xong chưa?”
“Buổi tối hôm qua đã làm xong rồi, chúng ta xem TV đi?”
Rùa nhỏ: Ê! Ê! Không thể lâu hơn một chút sao? Các người, mầm non của tổ quốc sao lại có mới nới cũ như vậy chứ?
Đáng tiếc, bọn chúng không nghe cậu ta nói cái gì, nhìn thấy Quyển Quyển lắc lư đi tới, rùa nhỏ vội vàng tìm đến sô pha ở đâu, đáng tiếc, minh tinh lớn lúc nãy đi dạo quá xa, bây giờ các bạn nhỏ đứng xung quanh, nó lại không đi qua được, đã chậm một bước, m.ô.n.g lớn của Quyển Quyển đã ngồi xuống, ngồi nửa bên trên người của nó.
Má ơi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Có phải con ch.ó lớn này ăn quá nhiều rồi không? Tuổi đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn nhanh nhẹn tới mức này sao? Một con rùa tốt như nó đã bị ngồi bẹp rồi!
Dư Tương Tương! Quản chó của cô đi! Giết rùa rồi!
Nhưng mà bên kia phòng sách không có ai trả lời, nước mắt của rùa đen nhỏ đã thành sông, chắc chắn là bọn họ nghe được!
Chỉ giả bộ không nghe!
Nếu muốn xem TV, Ninh Nghi chạy đi gõ cửa phòng sách: “Cha, con muốn xem TV, cha mở lên giúp con đi.”
Vào chủ nhật, cậu nhóc được phép xem TV, giới hạn trong hai tiếng, vừa hay mọi người đều ở đây, cùng nhau xem sẽ thích hơn.
Ninh Miễn ra chọn kênh giúp bọn chúng, năm đứa nhỏ vừa phấn vừa vui vẻ ngồi ngay ngắn trên sô pha.
“Ninh Nghi, mời bạn con ăn chút gì đi, muốn uống gì không? Dì của các cháu vừa mới mua đấy.”
Ninh Nghi nhảy từ trên sô pha xuống, phân chia đồ ăn vặt và nước uống cho mọi người.
Nhóm bạn nhỏ luống cuống chân tay nhận lấy: “Cảm ơn chú.”
Cha Ninh Nghi thật tốt bụng!
Nhóm bạn nhỏ chơi tới trước giờ cơm trưa, hai bạ đã được phụ huynh tới đón về, cha mẹ của ai không có ở nhà thì ở lại nhà cậu nhóc ăn cơm trưa, đến buổi chiều cũng đã rời đi.
Ninh Nghi đưa bọn họ xuống lầu để về nhà, sau đó ngoan ngoãn chạy vội tới bên cạnh Dư Tương, nói nhỏ: “Mẹ, bọn họ khen mẹ xinh đẹp, cũng khen cha rất tốt.”
“Vậy con cảm thấy thế nào?”
Bọn họ ít khi hỏi con họ nghĩ họ thế nào.
Ninh Nghi híp mắt, dựa vào bên vai của cô nói: “Con cảm thấy con rất hạnh phúc!”
Lúc này, Ninh Miễn đã đi tới, xoa xoa khuôn mặt của cậu nhóc.
“Cha!”
Hơi nịnh nọt, cũng rất vui vẻ khi bạn học hâm mộ cha cậu nhóc.
Ninh Miễn xoa đầu con trai: “Tới đây, nhìn xem bài tập cuối cùng con làm vào tối hôm qua, có phải rất qua loa không?”
“... Ặc.”
Làm không đàng hoàng sao, phải tẩy đi viết lại.
Ninh Nghi lại cảm thấy may mắn, không phải bị phát hiện vào buổi sáng hôm nay, nếu không có lẽ cậu nhóc phải làm xong bài tập thì mới có thể chơi cùng bạn học.
DTV
“Sau này không thể nóng vội làm cho có lệ, chúng ta có thời gian, có thể nghiêm túc làm cho xong, nếu lần sau phát hiện chuyện như này, cha sẽ giảm thời gian xem TV của con.”
“Được ạ.”
Ninh Nghi đi tìm mẹ mình, ngồi nhìn máy tính một lúc, tuy rằng nhìn không hiểu, nhưng dáng vẻ rất ngầu, cậu nhóc muốn nhìn, hì hì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 593
Chương 593