Bọn họ cố gắng kiềm chế bản thân, thi thoảng lại nghĩ đến, có lẽ không biết nhiều có khi còn tốt hơn, an ổn sống một cuộc đời bình thường, không có quá nhiều suy nghĩ tham lam.
Nhưng đây chính là số phận của bọn họ, số phận không tài nào tránh được.
Bọn họ phải học được cách buông tay, phải học cách kiềm chế lòng tham của mình.
Dù sao thì không phải bọn họ đã may mắn hơn rất nhiều người đấy sao?
Ninh Miễn lấy ra một tập tài liệu đưa cho Ninh Nghi, đây là thứ mà anh và Dư Tương đã mất hai đêm tổng hợp lại.
“Con tự chọn đi, cha và mẹ con thấy những nơi này đều ổn, con thích gì cũng được.”
Ninh Nghi vô cùng hăng hái nhận lấy rồi khoác vai anh như người anh em, nói: “Cha à, con muốn đến đất nước mà cha và mẹ đã từng du học ở đó, hai người từng bảo với con rằng đã từng hẹn hò ở một nhà hàng có món bò bít tết rất ngon, con thèm mấy năm rồi, lần này nhất định phải đến đó ăn!”
DTV
“Được rồi, nhưng cha cũng không chắc nhà hàng kia còn mở cửa không đâu.”
“Con thấy vận may của chúng ta cũng không tệ, chắc chắn có thể ăn được.”
“Vậy nhớ mang về cho cha mẹ một ít.”
“Hả, hai người biết người ta vẫn mở cửa bán rồi, sao không bay qua nếm thử đi? Hồi tưởng lại chút kỷ niệm nữa?”
Ninh Miễn tát cậu một cái rất nhẹ rồi nói: “Nói chuyện kiểu gì đấy? Chúng ta qua xem một chút đi, lúc nào có thời gian thì bay qua đó.”
Dư Tương giúp anh hỏi ra vấn đề trong lòng: “Con không muốn tự do bay lượn sao?
Cha mẹ qua đó thì con không thoải mái đâu.”
“Sao có thể chứ, hì hì hì, tốt nhất là để con chơi một chút đã rồi hai người hẵng qua.”
Cuối cùng là lời nói thật lòng.
Dư Tương liếc cậu một cái: “Được thôi, vậy cha mẹ sẽ bất ngờ qua đó, con cứ phải cẩn thận đấy.”
“Lúc nào cũng chào mừng!”
Sau khi quyết định xong, Ninh Nghi nhanh chóng bay đến đất nước mà họ từng đến, lúc đưa con đến sân bay, lần đầu tiên Dư Tương hiểu được ý nghĩa của chia ly.
Giờ phút này, bọn họ chỉ có thể nghĩ đến việc phải để đứa con của mình một mình đối mặt với tất cả những nguy hiểm và tương lai mịt mù.
Quá đau đớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
May là bọn họ đã vượt qua được.
Cố hết sức trở thành người mà mình muốn, người cha người mẹ mà con trai thích, kiềm chế bản thân cho đến cuối cuộc đời.
Mong chờ cuộc gặp mặt lần tới.
…
Ninh Miễn tỉnh lại, nhìn xuyên qua chiếc cửa sổ thấy bầu trời sao vô tận, bên cạnh trống rỗng, nhưng cảm nhận được sức mạnh đứng trên thiên hạ, anh đã quay trở lại thế giới ban đầu.
Nhưng trong đầu anh vẫn còn tràn ngập hình ảnh không nỡ của con cháu.
Anh sờ lên n.g.ự.c mình, nhưng không có gì hết, vốn dĩ ở đây có một tấm ảnh của Dư Tương, bởi vì cô đi trước nên không biết cô đang ở đâu.
Trên bầu trời hay dưới hoàng tuyền…
Ninh Miễn đứng dậy bước ra ngoài, gió thổi qua ống tay áo rộng thùng thình, bay phấp phới.
Cửa mở ra, đám hộ vệ đang canh giữ ở bên ngoài vui mừng quỳ xuống đất.
“Cung nghênh Tiên Quân trở về.”
Tiên Quân lịch kiếp suốt tám mươi năm mới về, bọn họ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, còn đang lo lắng bất an mãi.
“Gần đây có thay đổi lạ thường nào không? Có ai tới tìm ta không?”
Hộ vệ giật mình, đáp: “Không có ạ, chỉ là nghe thấy người ta nói tiếng động từ nơi giam giữ Ma Tôn càng ngày càng bé, có lẽ là chuyện tốt.”
Ninh Miễn nhíu mày, nhưng cũng không liếc nhìn lấy một cái mà chỉ nhìn lên bầu trời đầy sao, bỗng ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ.
Hộ vệ vội vàng tránh đi, không dám quấy rầy.
Một lúc lâu sau Ninh Miễn mới đứng lên, cơ thể hơi run lên, anh không tìm được bất cứ mảnh ghép nào liên quan đến Dư Tương, anh đi bộ ra ngoài, thi thoảng lại bắt gặp ánh mắt đầy kinh ngạc của hộ vệ, chợt nhớ ra có gì đó không đúng nên liền phi thân đến công đường.
Ánh nắng ban mai mờ ảo, Ninh Miễn yên tĩnh ngồi ngay ngắn trong công đường, giống như một bức tượng thần.
Người ngoài cửa do dự dừng lại, lúc Ninh Miễn ngước mắt lên nhìn, người này lập tức bị uy áp đánh ập tới, ông ta không chịu đựng nổi mà quỳ rạp xuống đất, Tiên Quân chính là thiên tài hiếm có trên đời, chưa đến một nghìn tuổi đã vượt qua được tu vi bốn nghìn năm của ông ta, chiến thắng Ma Tôn rồi lên làm chiến thần của Tiên tộc, ông ta còn tưởng rằng Tiên Quân một bước lên trời, sau này mới biết anh xuất thân từ hoàng tộc, bên ngoài cũng vô tình cố ý mà truyền tai nhau rằng sau khi Tiên Quân lịch kiếp về sẽ trở thành Thiên Đế tiếp theo.
Cũng có tin đồn rằng khi Tiên Quân lịch kiếp sẽ gặp được người con gái định mệnh của mình.
Ông ta cậy thế mà sốt ruột nên mới dùng kế để đưa hai đứa con gái cùng đi theo, đến giờ đèn hồn của con gái cả đã tắt, con gái thứ vẫn chưa trở về, ông ta biết có chuyện chẳng lành nên đến sớm để nhận tội.
“Tiên Quân thứ tội, là lão phu không biết trời cao đất rộng…”
Tính kỹ thì Từ Lăng Tường lớn hơn Tiên Quân ba nghìn tuổi, nhưng bây giờ lại phải tự nhận trước mặt người vai dưới là mình không biết trời cao đất rộng, lại còn không biết có tác dụng hay không.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 595
Chương 595