DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 299

Chương 299 Kim Dương lại giống như phát điên, nắm lấy Kim Nhiên mà tát mạnh vào mặt gã.

“Nhà họ Kim tao lại bị phá hủy trong tay.

mày rồi!”

“Đứa con bất hiếu! Súc sinh!”

Kim Dương chửi ầm lên, vừa mắng vừa đánh.

Nếu không phải vì tên khốn kiếp Kim Nhiên này muốn bắt nạt Lâm Vũ Chân, làm sao trêu chọc Giang Ninh chứ?

Nhà họ Kim ông ta sao rơi vào tình cảnh này, còn làm cho người phụ nữ mà mình yêu nhất cũng bị chó gặm!

Lúc này tất cả cơn giận đều phát ra, Kim Dương cũng không kìm chế được bản thân, đánh cho Kim Nhiên liên tục kêu lên thảm thiết.

“Ba! Tha mạng! Tha mạng!”

Tay chân của Kim Nhiên đều bị đánh gãy, làm gì có cách chống lại, chỉ có thể kêu.

khóc cầu xin tha thứ.

Gã hiểu rõ, nhà họ Kim tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi.

Nếu trong vòng một ngày bọn họ không cút ra khỏi tỉnh thành, Giang Ninh tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội sống!

Đối với con kiến hôi như bọn họ, căn bản không cần Giang Ninh ra tay, chỉ cần hắn nói một câu, trong tỉnh thành này sẽ có trăm nghìn người bằng lòng giúp Giang Ninh trừng trị nhà họ Kim bọn họ.

Sau khi ra khỏi nhà họ Kim, Giang Ninh lại đi thẳng vào hội sở mặt nạ.

Cửa lớn của hội sở mặt nạ khóa chặt, trên cửa còn có giấy niêm phong.

Hắn trực tiếp kéo ra và bước nhanh vào, anh Cẩu đứng canh ở cửa Mới chỉ một thời gian ngắn ngủi mà cảnh còn người mất, hội sở có vẻ hơi hoang vắng, rất nhiều bồn hoa không được người chăm sóc đã héo khô.

Giang Ninh đi tới sân sau, nước trong ao sen đục ngầu, có một bóng người đang cẩn thận đứng ở trong ao, nâng những lá sen bị lật ngược.

“Cậu Giang?”

Nghe thấy tiếng, quản gia Triệu xoay đầu lại, trên mặt có chút kinh ngạc.

Tóc ông ta rối bời, trông không được chải chuốt, làm gì còn dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ trước đó nữa.

Quản gia Triệu vội vàng đi từ trong ao ra, lau tay, nhưng không dám tiến lên bắt tay.

Giang Ninh.

“Ông Phó đi rồi, tôi tìm một nơi kín đáo để chôn cất cho ông ấy”

Quản gia Trí Phương bắc có người tìm đến, không thấy thi thể của ông ấy liên rời đi”

Giang Ninh gật đầu.

Hán biết quản gia Triệu đi theo ông Phó từ khi còn trẻ, cũng xem như một trong những người được ông Phó tín nhiệm nhất.

“Đáng tiếc, thi thể của Tàn Kiếm…”

Trên mặt quản gia Triệu đầy tiếc nuối và bi thương.

“Yên tâm”

Giang Ninh nói ra hai chữ.

Quản gia Triệu chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe ra, trong lúc lơ đãng mơ hồ có nước mắt dâng lên.

“Cảm ơn! Cảm ơn!”

Ông ta liên tục nức nở nói.

Giang Ninh ra tay, hắn không để cho thi thể của Tàn Kiếm bị người ta sỉ nhục, đây là ân Tình rất lớn.

“Lúc trước, ông Phó đã từng nói với tôi, hội sở mặt nạ này thật ra là một trung tâm tình báo, bây giờ còn có thể hoạt động được không?”

Giang Ninh đi thẳng vào vấn đề.

Quản gia Triệu còn chịu trách nhiệm về việc này, tất nhiên sẽ rõ ràng nhất “Cậu Giang có nhu cầu à?”

Quản gia Triệu đã dự định giải tán.

Đây là nơi ông Phó sáng lập ra, độc lập với bên ngoài, hoàn toàn không liên quan gì tới nhà họ La ở phương bắc.

Nhưng ông Phó và Tàn Kiếm đều đã chết, quản gia Triệu cũng không còn tâm trạng nào tiếp tục cho nó hoạt động nữa. Ông ta đã chuẩn bị tìm một chỗ, sống nốt quãng đời còn lại Nhưng ông ta vẫn còn có chút luyến tiếc nơi đây, dù sao ông ta đã sống ở đây suốt hai mươi năm, ông ta cũng quá quen thuộc với từng ngọn cây cọng cỏ ở đây.

“Có nhu cầu”

Giang Ninh không vòng vo: “Hơn nữa, có một tổ chức thu thập tin tức tình báo là thứ vô cùng quan trọng đối với tôi”

Hắn tiến lên một bước, nhìn quản gia Triệu nói: “Quản gia Triệu đã quen thuộc với những điều đó. Nếu quản gia Triệu còn có chút lưu luyến với nơi này, không biết có thể ở lại, tiếp tục kinh doanh hội sở này hay.

không?”

Cơ thể quản gia Triệu run lên.

“Ông yên tâm, tôi sẽ không can thiệp vào, ông sẽ quản lý một cách độc lập. Tôi chỉ hy vọng hội sở vẫn tồn tại, khi tôi cần, có thể nhận được một ít tin tức hữu dụng từ chỗ.

này của ông”’ Môi quản gia Triệu giật giật, ông ta biết giá trị của một mạng lưới tình báo như vậy, không biết có bao nhiêu thế lực lớn phương bắc đã ngầm tìm ông ta, bảo ông ta làm việc cho bọn họ.

Ông ta càng biết rõ ràng, mình từ chối bọn họ mà còn muốn bình yên vượt qua quãng đời còn lại thì sẽ không dễ dàng như vậy.

Có lẽ một ngày kia ông ta sẽ đột nhiên chết, chết oan chết uổng!

Bây giờ, Giang Ninh nói hắn cần mình?

Đọc truyện chữ Full