DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 362

Chương 362 Lúc này.

Đông Hải!

Mười sáu người xếp hàng quỳ dưới đất, hai tay đều bị gãy, bị trói chặt, không chút cơ hội trốn thoát nào.

Giang Ninh ngồi đó nhìn một cái: “Không tệ, có dũng khí đấy, dám đến Đông Hải giết tôi”

“Các người quá đề cào bản thân,ay là coi thường bọn hợ?”

Anh chỉ đám người anh Cẩu đứng ở một bên.

Thời gian mấy ngày rèn luyện kỹ xảo trận chiến, đám anh Cẩu bọn họ còn nói không có cơ hội phát huy với kẻ địch, lại có người chủ động tìm đến đây ‘Vừa ra tay thì một đám người giống như điên vậy!

Kỹ xảo trận chiến này khiến họ có thể không ngừng phóng đại ưu điểm của bản thân, mà khuyết điểm thì hoàn toàn bị che giấu đi.

Mạnh đến kinh người Nếu chiến đấu riêng thì họ chưa chác sẽ là đối thủ của mấy cao thủ này, nhưng phát huy kỹ xảo trận chiến, vây.

giết mấy người này lại rất dễ dàng, không có bất kỳ áp lực nào.

“Hừ, nếu rơi vào tay chúng mày, muốn chém muốn giết tùy theo ý mày!”

Một người trong đó còn rất cứng miệng, cười lạnh nói, “Chúng mày đắc tội với nhà họ Dương thì chắc chắn phải chết!”

“Ầm!”

Anh Cẩu không có quá nhiều kiên nhẫn, đánh một đấm lên đầu hắn.

Lập tức giống như dưa hấu bị nổ.

“Bất kính với đại ca, muốn chết à!”

Mấy người khác sắc mặt ai cũng trắng bệch.

Không ngờ Đông Hải này lại đáng sợ như vậy, nghe đồn Đông Hải là cấm địa, trải nghiệm lần này khiến họ thật sự hiểu rồi, hai chữ cấm địa rốt cuộc đáng sợ cỡ nào.

Họ vừa đến Đông Hải thậm chí còn chưa bắt đầu hành động đã bại lộ.

Từ lúc bị vây giết đến bây giờ bị đánh gấy hai tay quỳ ở đây, thời gian còn chưa đến một tiếng.

Quả thật quá đáng sợ rồi!

Muốn ở thành phố như vậy giết người như Giang Ninh, hoàn toàn không thể, đáng tiếc, ông cụ nhà họ Dương không biết.

“Nhà họ Dương”

Giang Ninh mỉm cười, giống như nghe thấy chuyện cười vậy, “Tôi ngược lại khá hy vọng nhà họ Dương có thể phái thêm chút cao thủ đến, đừng là loại vô tích sự như các người là được.”

“Mấy anh em của tôi còn cần chút đá để mài dao, nếu nhà họ Dương không đến vậy tôi phải đích thân đến đó rồi”

Nghe lời này, sắc mặt của mười năm người còn lại ai ai cũng thay đổi lại, cực kỳ hoảng sợ.

Giang Ninh lại huênh hoang đến mức này! Không hề bỏ nhà họ Dương vào trong mắt, lại coi nhà họ Dương là đá mài dao của mấy người này.

Anh còn dám đến Kiến Châu?

Trực tiếp giết đến địa bàn của nhà họ Dương?

Giang Ninh khó tránh khỏi quá huênh hoang rồi đấy!

Họ trước giờ chưa từng gặp người ngạo mạn như vậy, còn muốn giết đến Kiến Châu, chủ động đến tìm nhà họ Dương.

Đó là đường chết!

“Nói khoác không biết ngượng mồm!”

Có người không nhịn được hét lên, “Kiến Châu không phải là nơi người như mày có thể đến!”

“Vậy sao”

Giang Ninh híp mắt, “Tao có thể đi nhưng bọn mày nhất định không nhìn thấy được đâu”

Nói xong, hắn không quan tâm mấy tên tép riu này nữa, quay người rời đi.

Hoàng Ngọc Minh đi theo, thuận thế đưa tay làm động tác cát xuống, mấy người anh Cẩu lập tức hiểu.

Một đường đi theo sau Giang Ninh, Hoàng Ngọc Minh đang đợi mệnh lệnh mới của Giang Ninh.

Anh biết Giang Ninh đang suy nghĩ.

“kêu lão Triệu mở rộng hoàn toàn mạng lưới tình báo, đặc biệt là ở Đông Hải, nâng cao cấp phòng thủ, tôi đoán có người muốn vào rồi”

“Vâng”

Hoàng Ngọc Minh gật đầu, lập tức đi làm.

Người nhà họ Dương ở Kiến Châu có thể dùng không nhiều, mười sáu người này chắc được tính là cao thủ đỉnh cấp của nhà họ Dương rồi, chỉ đáng tiếc trong mắt bản thân vẫn là tép riêu.

Nhà họ Dương kế này không thành nhất định sẽ có kế sau, đặc biệt là bà điên Dương Tiêu đó, ai biết được tâm lý của người phụ nữ này méo mó đến mức nào?

Đọc truyện chữ Full