DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi
Chương 92: Triệu Thần tỏ tình

Editor: Tiểu Mao

Reup: Mèo Tai Cụp

Kỷ An Ninh hồi tưởng lại, đều giống nhau là lấy tiền ném người, nhưng thủ đoạn của Văn Dụ đẹp hơn nhiều.

Bình thường anh không tự mình lộ diện, anh trai tặng hoa sẽ yên tĩnh đứng ngoài phòng học chờ, giảng viên vừa ra khỏi lớp, liền lập tức xông tới, tao nhã lễ phép hỏi: “Xin hỏi vị nào là Kỷ An Ninh tiểu thư?”

Cả lớp quay sang nhìn.

Khi đó mấy cô gái mặc dù ghen tị nhưng thật ra vẫn rất hâm mộ.

Còn Triệu Thần là tự đi chặn đường, nói chuyện ngả ngớn, lôi lôi kéo kéo. Kỷ An Ninh khi đó,  không phải chưa từng suy nghĩ “Còn không bằng Văn Dụ”.

Hiện tại, Kỷ An Ninh nhìn thấy Triệu Thần cầm một bó hoa rất bành trướng, ngăn ở còn đường  cô tan học cần đi qua, liền biết Triệu Thần muốn đón đầu cô.

Hơn hai tháng Văn Dụ không  xuất hiện trong trường học, Triệu Thần quả nhiên giống kiếp trước, muốn ngo ngoe động đậy.

Nhưng Kỷ An Ninh đã chẳng còn là Kỷ An Ninh trước kia.

Cô bất chợt thấy Triệu Thần, bản năng sinh ra chán ghét lẫn sợ hãi, sắc mặt có chút tái nhợt. Nhưng rất nhanh, cô đã bình tĩnh lại.

Ngay lúc Bạch Lộ còn đang khen ngợi hâm mộ, cô nhắc nhở cô  nàng: “Người đó là Triệu Thần.”

“Ai cơ?” Bạch Lộ đã quên sạch cái tên Triệu Thần này.

Kỷ An Ninh thức tỉnh ký ức cho  cô nàng: “Cưỡng bức, phải tạm nghỉ học.”

Bạch Lộ lập tức nhớ lại: “A! Người kia à! Là hắn á!”

Mạnh Hân Vũ thở dài: “Ai lại xui xẻo như vậy, bị hắn nhìn trúng?”

Bạch Lộ gật đầu: “Đúng, đen đủi!”

Kỷ An Ninh đen đủi ấy nhanh chân đi về phía trước, nhìn không chớp mắt.

Quả nhiên Triệu Thần nhìn thấy ánh mắt cô, hai mắt đều sáng lên.  Một ngày cuối tuần không thấy,  cô nàng này giống như... Xinh đẹp hơn!

Làn da Kỷ An Ninh bóng loáng, đôi mắt ướŧ áŧ, đang ở trạng thái được tưới đẫm, hoàn toàn đúng là kiểu so với bình thường càng làm người ta khó dời mắt.

Hai mắt Triệu Thần nhìn chằm chằm.

Mắt thấy Kỷ An Ninh đi tới, muốn  đi qua, Triệu Thần mới phản ứng được, vội vàng chạy tới ngăn cô  lại: “Kỷ An Ninh.”

Kỷ An Ninh dừng bước.

Triệu Thần cầm hoa đứng trên  đường khoe khoang đợi người, đã  sớm hấp dẫn chú ý của sinh viên. Nhìn thấy nữ chính lên sàn, mọi người nhao nhao dừng bước, muốn xem náo nhiệt.

Cho dù là đồng ý hay từ chối, đều rất được hoan nghênh.

Kỷ An Ninh nhìn Triệu Thần hỏi: “Chuyện gì?”

“Anh chờ em rất lâu rồi.” Triệu Thần đưa hoa đến trước mặt Kỷ An Ninh, lấy tư thái vương tử thâm tình nói, “Anh thích em, làm bạn gái anh đi.”

Quần chúng vây xem không hiểu  rõ tình hình bắt đầu ồn ào: “Đồng ý đi, đồng ý đi!”

Bạch Lộ và Mạnh Hân Vũ đúng là chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Hai người bọn họ một trái  một phải đứng sau lưng Kỷ An Ninh, lấy ánh mắt trừng Triệu Thần.

Kỷ An Ninh không nhận hoa, nói  thẳng: “Tôi có bạn trai rồi.”

“Anh biết, là Văn Dụ.” Triệu Thần cười hì hì nói, “Không phải nhà  hắn gặp chuyện à? Anh nghe nói  hắn sắp phá sản. Giờ hắn đến trường học cũng không tới. Hai người cũng có thể tính là tự động chia tay rồi. Suy tính về anh một  chút đi.”

Hắn nói xong liền mạnh mẽ đẩy bó hoa tới trước ngực Kỷ An Ninh.

Phản ứng người thường đều là theo bản năng đưa tay tiếp được. Triệu Thần chính là chơi chiêu vô lại này.

Không ngờ hắn vừa buông lỏng tay, bó hoa kia liền lộp bộp rơi xuống đất, tay Kỷ An Ninh căn bản còn đang đút túi áo.

Bó hoa lăn trên đất mấy vòng, dính bụi đất, lập tức mất đi ánh hào quang.

Mà Triệu Thần cũng mất hết mặt mũi, sắc mặt hắn trở nên khó coi.

Kỷ An Ninh liếc qua bó hoa trên  đất, thậm chí đến câu xin lỗi cũng không nói, trực tiếp nhấc chân bước qua.

Bạch Lộ và Mạnh Hân Vũ liếc nhau một cái. Các cô biết Kỷ An Ninh hơi lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng các cô không biết lúc Kỷ An Ninh từ chối con trai lại chảnh như vậy.

Cái này... Cũng thật sự quá không  lưu tình.

Mà trong đám quần chúng hóng biến, đã có mấy người xem kịch  không sợ đài cao bắt đầu ồn ào.

Triệu Thần không ngờ trước mặt mọi người bị vứt mặt mũi lớn vậy, trên mặt hắn lúc trắng lúc xanh, lại nghe thấy người xung quanh ồn ào, lập tức thẹn quá hóa giận.

Triệu Thần là loại người sợ mạnh hϊếp yếu. Nếu như Văn Dụ vẫn còn, hắn sẽ kiêng dè Văn Dụ. Nhưng Văn Dụ không có ở đây, chẳng qua chỉ là đứa sinh viên nghèo. Triệu Thần chẳng thèm kiêng kị cái gì.

Hắn gọi một tiếng “Kỷ An Ninh”, đuổi kịp một phát túm được bả vai cô, mắng: “Cô đừng có không  cần mặt...”

Chữ ‘mặt” còn chưa nói ra, Kỷ An Ninh bỗng quay người, nhấc chân húc đầu gối.

Người xung quanh đồng loạt ngửa về sau kèm theo tiếng hút khí.

Triệu Thần há hốc mồm, gương mặt vặn vẹo biến dạng, từ từ mềm nhũn người gục xuống. hắn lấy hai tay che lấy háng, đau đến “tê tê*” trên mặt đất hít hơi lạnh. (*tê ở đây là tiếng ngựa hí)

“Con gái nói không là không.” Kỷ An Ninh cúi đầu nhìn hắn nói, “Không phải anh muốn cái gì thì  chính là cái đó.”

Cô quay người, gọi Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ, cất bước, vứt tên Triệu Thần đang lăn lộn trên đất ra sau lưng.

Bạch Lộ chạy bước nhỏ theo sau, cả một đường sợ hãi thán phục: “Ông trời ơi..! Ông trời ơi..! An Ninh, cậu cũng ác thật đấy!”

Trong lời cô nàng mang theo chút trách móc. Dưới cái nhìn của cô  nàng, mặc dù tên Triệu Thần kia có lịch sử đen tối, đúng là làm người ta nhớ tới là khó chịu, nhưng hôm nay hắn tỏ tình, thật  ra cũng đâu làm gì Kỷ An Ninh.

Kỷ An Ninh đầu tiên là hạ thấp mặt mũi hắn, lại đá trúng chỗ hiểm, Bạch Lộ luôn cảm thấy... Ỷ vào mình là mỹ nữ, có chút quá đáng.

Nhưng mấy chuyện ở kiếp trước cũng không có cách nào giải thích với người khác, Kỷ An Ninh chỉ cười cười, không giải thích rõ.

Bạch Lộ thoáng sửa một chút hình tượng Kỷ An Ninh trong lòng mình, tăng mức “lạnh lùng kiêu ngạo” lên.

Mạnh Hân Vũ biết Kỷ An Ninh  không phải người như thế, ngay lúc nghỉ giữa giờ cô nàng quay sang âm thầm hỏi Kỷ An Ninh: “Có chuyện gì à? Sao lại nóng tính với tên Triệu Thần kia thế?”

Kỷ An Ninh ngẫm chút, nói  chuyện Hạ Mạn cho Mạnh Hân Vũ.

Một người học cũng trường lại cõng trên lưng mạng người! Còn là hϊếp dâʍ! Mạnh Hân Vũ rùng mình.

Kỷ An Ninh nói: “Tớ thật hận mình không có chút năng lực nào. Nếu tớ là đại hiệp cổ đại thì tốt biết bao, đề một thanh kiếm, thay trời hành đạo.”

Mạnh Hân Vũ nói: “Thôi đừng, giờ đang là xã hội pháp trị, đại hiệp cũng không thể dùng võ phạm luật.”

Kỷ An Ninh nói: “Tại sao xã hội pháp trị lại không trị được hắn? Người xấu luôn không có ác báo  thì làm sao đây?”

Mạnh Hân Vũ hoang mang, trầm mặc.

Kỷ An Ninh từ cửa sổ nhìn ra sân trường, nghĩ thầm, loại ác nhân như Triệu Thần, cũng chỉ có nhân tài tàn nhẫn như Văn Dụ mới có thể trị được ư?

Tối Văn Dụ về nhà, thấy Kỷ An Ninh ôm chân ngồi trên ghế sofa, giống như đang suy ngẫm chuyện gì đó.

“Làm gì thế? Ngẩn người gì vậy?”  Anh đi qua hôn cô một cái.

Kỷ An Ninh nhìn anh một chút,  nói: “Có chuyện này muốn nói  cho anh.”

Cô đã suy tính rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện ngày hôm nay cho anh biết.

Văn Dụ kiếp trước vì gϊếŧ Triệu Thần mà bị bỏ tù chịu kết án, kết thúc cuộc đời tuổi trẻ ngắn ngủi.

Kỷ An Ninh vô cùng kiêng kị chuyện này. Từ khi sống lại đến nay, cô cố gắng không nhắc tới Triệu Thần trước mặt Văn Dụ, tận lực nghĩ biện pháp để hai người kia không thể phát sinh bất kỳ mối liên hệ nào.

Nhưng giờ cô đã thay đổi suy nghĩ.

Kiếp này dù sao cũng không phải là kiếp trước, nhiều chuyện đã  0không còn giống xưa.

Quan trọng nhất là, cô còn sống rất khỏe mạnh, coi như Văn Dụ biết hôm nay Triệu Thần tới làm phiền cô, cũng sẽ không gϊếŧ Triệu Thần.

Nghe Kỷ An Ninh kể xong, sắc mặt Văn Dụ âm trầm đến nỗi có thể chảy ra nước.

Anh đứng lên nói với Kỷ An Ninh: “Anh đi ra ngoài một chuyến, em ngủ trước đi, không cần đợi anh.”

Kỷ An Ninh một phát bắt được cổ tay anh, hỏi: “Anh đi tìm Triệu Thần à?”

“Không thì sao?” Văn Dụ bực bội  nói, “Bạn gái anh có thể để hắn mơ tưởng à? Mặt anh cứ để hắn  dẫm như vậy chắc?”

Kỷ An Ninh không buông tay.

Giọng Văn Dụ mềm xuống, cam đoan nói: “Chỉ dạy dỗ hắn một  chút, anh sẽ cố gắng về sớm.”

Kỷ An Ninh dặn dò nói: “Không  đụng tới mạng người.”

Văn Dụ vui vẻ: “Anh cũng đâu phải xã hội đen.”

Hôn cô một cái rồi đi ra cửa.

Văn Dụ gọi điện cho Lý Hách, Lý Hách lại gọi điện cho em họ hắn, sau đó gọi lại cho Văn Dụ: “Câu lạc bộ Vạn Vinh.”

Văn Dụ nói: “Cảm ơn.” đang muốn cúp điện thoại.

“Ấy ấy ấy!” Lý Hách ngăn anh lại  nói, “Cậu khoan hãy động thủ, cậu đợi anh, anh lập tức ra ngoài!”

“...” Văn Dụ không hiểu, “Anh tới làm gì?”

Lý Hách thở dài: “Cảm giác gần đây già nhanh quá, muốn chạy tới cạnh người trẻ tuổi như cậu tìm lại cảm giác thanh xuân.”

Văn Dụ: “...” Cách không khí giơ ngón giữa tặng anh.

Tâm trạng Triệu Thần hôm nay vô cùng tệ.

Đồ tiểu tiện nhân Kỷ An Ninh, đã  cho thể diện còn không cần! Chỉ là một nha đầu nghèo, ở cùng với Văn Dụ còn không phải là vì tiền!

Giả bộ thanh cao cái gì!

Trong lòng hắn không thoải mái, rót vài chén rượu, hỏi người bạn bên cạnh: “Văn gia khi nào thì  phá sản?”

“Đệch.” Hồ bằng cẩu hữu nói, “Sao tao biết được?!”

Một người bạn khác buồn bực  nói: “Phá sản? Phá sản gì cơ?  Không phải bố Văn Dụ được thả rồi à? Tao nghe là đã sóng yên biển lặng rồi.”

Triệu Thần “phụt” một cái phun sạch rượu ra.

“Cái, cái gì, chuyện khi nào?  Không phải nói sắp phá sản à?”  Hắn lắp ba lắp bắp hỏi.

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Tên bạn kia cười té đái, “Lời đồn mà mày cũng tin.”

Triệu Thần là kẻ bất tài, mặc dù là con trưởng nhưng trong lòng bố  hắn, hắn chỉ là tên vô tích sự. Bố  hắn đang luyện tập lại, muốn sinh cho hắn một đứa em trai.

Trong nhà trên vấn đề kinh doanh không bao giờ nói với hắn, đối với đứa con vô tích sự này, bố hắn nguyện ý nuôi hắn cả đời, chỉ cần hắn đừng tự tìm đường chết là được.

Bởi vậy Triệu Thần không phải nhân vật thông minh cho cam,  thật ra hắn chỉ là tên ăn chơi trác táng mơ mơ hồ hồ, chuyện ngu đột xuất tin vào mấy lời đồn quá hạn này, mấy tên bạn của hắn đểu cảm thấy đúng là chuyện hắn có thể làm.

Triệu Thần trợn tròn mắt.

Trong nội tâm đang chửi rủa ào ào. Hắn thế mà nghĩ Văn Dụ toi rồi, mới đi động tới bạn gái của  anh. Kết quả Văn Dụ... Không có toi?

Triệu Thần đổ mồ hôi lạnh.

Kỷ, Kỷ An Ninh sẽ không đem chuyện hôm nay nói cho Văn Dụ chứ?

Sự thật chứng minh, tuyệt đối trong lòng đừng nhắc đến ai cả. Nếu không, vừa nhắc tới ai, người đó liền tới.

Cảnh cửa phòng bao bỗng “Cạch”  một tiếng, bị người đạp ra!

Người gần cửa nhất bị dọa tới mức vụt một cái nhảy thẳng vào ngực người khác.

Người trong phòng đồng loạt quay đầu lại, Văn Dụ đại thiếu gia vừa được nhắc đến kia, mang theo mấy tên ngu xuẩn hóng náo nhiệt... Không phải! Là mấy người anh em tốt nói nghĩa khí bằng nắm đấm! Mang khí thế hung hăng tiến đến!

Lý Hách không chỉ tự mình xem náo nhiệt, hắn còn xách theo Phùng Kim Hải, Tiền Hạo Nhiên, mấy người này đều gọi tới! Thật  đúng là rảnh rỗi!

Văn Dụ tiến đến, thẳng tới chỗ Triệu Thần.

Ngay ánh mắt đầu tiên khi Triệu Thần thấy anh đã biết đại sự  không ổn! hắn vội vàng đứng lên, mang khuôn mặt tươi cười tiếp đón: “Văn ca, đã lâu không...”

Văn Dụ không muốn nói nhảm với hắn, cho ngay một cước vào ngực, đạp Triệu Thần bay ra ngoài.

Đuổi theo túm lấy cổ áo lôi dậy, lại thêm một đấm, Triệu Thần lại bay ra ngoài.

Hai lần liền không gượng dậy nổi.

Mấy tên bạn Triệu Thần đều choáng váng, không biết có nên tiến lên đỡ dậy không.

Triệu Thần nói rõ ràng rằng  không biết mình đắc tội Văn Dụ chỗ nào.

Không đỡ dậy thì lại thiếu đạo đức quá. Mà kéo dậy, không nói  đến Văn Dụ có thể đánh thêm, bên này còn có bọn Lý Hách đang  nhìn chằm chằm đấy, luôn có ý định kiểu ông ăn nhiều quá nên muốn vận động chút gân cốt cho tiêu cơm.

Mấy người này hợp chung một  chỗ, coi như hợp thành tổ đội nhị thế tổ đầu tiên trong tỉnh lị này.

_________

Đọc truyện chữ Full