DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi
Chương 93: Giấc mơ dần hiện

Editor: Tiểu Mao

Reup: Mèo Tai Cụp

Văn Dụ đi qua dẫm lên Triệu Thần, cười lạnh: “Có biết hôm nay là do đâu không?”

Triệu Thần nằm trên mặt đất, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Biết, biết.”

“Biết là được.” Văn Dụ hạ lệnh xuống, “Say này trông thấy cô ấy, phải đi đường vòng. Dám tới gần  cô ấy trong vòng mười thước, tao  sẽ khiến mày đến bố mẹ cũng  không nhận ra.”

Triệu Thần khóc biểu thị đã biết.

Đúng là tên nhát gan, làm hại Lý Hách đi hóng náo nhiệt thấy  không đủ thống khoái.

“Quá nhàm chán.” Hắn nói, “Giờ đến một người có thể đánh bại mình cũng chẳng tìm được, chán chết.”

Mấy người năm đó cùng hắn  khiêu chiến, tranh giành tình nhân, giờ cả đám cũng đã thành thục chững chạc giống hắn, chuyện như thế này đã không làm từ lâu.

Phùng Kim Hải cũng than: “Nhìn tiểu Dụ thế kia, mới phát hiện bản thân năm đó trẻ trâu cỡ nào.”

Văn Dụ lừ mắt: “Đừng có mà cậy già lên mặt, mau về nhà ngâm cẩu kỷ* đi.”

*chắc đại ý là già rồi thì về nhà ngâm cẩu kỷ uống dưỡng sinh đê.

“Ngâm cái gì mà ngâm.” Tiền Hạo Nhiên nói, “Đi thôi, đi uống rượu.”

“Không đi.” Văn Dụ trực tiếp từ chối, “Tôi phải về nhà.”

Kỷ An Ninh đã túm cổ tay anh  không thả, hiển nhiên là lo lắng về anh. Giờ xong việc rồi, anh  phải về sớm một chút, tránh để cô nơm nớp lo sợ.

Lý Hách không cho: “Về nhà cái gì! Bọn anh đây là vì cậu mới tới!”

Mí mắt Văn Dụ hẩy lên: “Em xin mấy anh tới chắc. rõ ràng mấy người từng tên chạy tới hóng náo nhiệt.”

Đám Lý Hách bùng nổ, từng người xắn tay áo muốn tẩn Văn Dụ.

Chỉ là bọn họ đã hiểu rõ về nhau, đều biết sức chiến đấu của Văn Dụ cỡ cấp bậc quyền thủ chuyên nghiệp, chỉ làm bộ thôi, ai cũng  không dám thật sự tiến lên đánh  anh.

Sợ bị anh đập lại.

Cuối cùng Văn Dụ vẫn muốn về,  nói: “Em đi ra đây đánh người, nếu về muộn, cô ấy lại lo lắng vớ vẩn.”

Mấy câu tình cảm này làm bọn Lý Hách thiếu chút nữa ói sạch.

“Cai thuốc, rượu cũng không  uống?” Tiền Hạo Nhiên nói, “Ông đây vì tới trợ quyền mà đến bạn giá mới cũng vứt lại trên xe.”

Văn Dụ ngây ra một lúc hỏi: “Bạn  gái mới?”

Tiền Hạo Nhiên nói: “Đúng, còn nóng hôi hổi đây này!”

Văn Dụ hỏi: “Tôn Nhã Nhàn đâu?”

Vừa nhắc đến cô ta, Tiền Hạo Nhiên liền xua tay nói: “Lòng dạ  cô ta quá lớn, loại này khẩu vị càng nuôi càng xảo quyệt, kết thúc sớm một chút thì tất cả mọi người cũng đẹp mặt hơn chút.”

Văn Dụ chỉ thuận miệng hỏi một  chút, cũng không phải thật sự  quan tâm đến chuyện tình cảm hay sinh hoạt tìиᏂ ɖu͙© của Tiền Hạo Nhiên, chỉ gật đầu, cùng mấy vị này nói linh tinh vài chuyện.

Mấy người oán hận, kết bạn đi  uống rượu.

Văn Dụ đi trên đường mới nhớ tới, Phùng Kim Hải gần đây cũng đổi bạn gái. Về phần Lý Hách thì càng khỏi phải nói, hắn thích chơi mấy tiểu minh tinh, căn bản đến một  người bạn gái đứng đắn cũng chả có.

Những người như bọn họ hầu như là từ tuổi dậy thì đã được con gái vây quanh đuổi theo. Tuổi càng lớn, chiều cao lẫn ngoại hình có lực cảnh hưởng càng nhỏ, phân lượng của giá trị tài sản của bản thân càng nặng, thì càng có nhiều cô gái xinh đẹp đuổi theo bọn  hắn.

Đây là chuyện bình thường trong nhóm anh.

Nhưng lúc này Văn Dụ lại cảm thấy, mấy mặt hàng cạnh mình này cũng đúng là không yêu  đương lâu dài, tên nào cũng là hoa hoa công tử. (làm như bố không phải ấy)

Hèn chi Kỷ An Ninh khi đó không  cân nhắc đến thiên trường địa cửu, trước tiên đã nghĩ chuyện chia tay.

Hừ, đều là mấy mặt hàng này liên lụy anh!

Về đến nhà, quả nhiên Kỷ An Ninh còn chưa ngủ, đang chờ  anh. Anh đã đoán trước.

“Không sao chứ?” Nhìn anh cuối cùng cũng về, Kỷ An Ninh đứng lên hỏi.

“Có thể có chuyện gì chứ, tên nhát gan, đánh hai cái đã kêu cha gọi mẹ.” Văn Dụ khinh thường.

Triệu Thần trong mắt Văn Dụ là như thế à. Kỷ An Ninh ngẫm nghĩ.

Văn Dụ bóp cằm cô, lắc lắc: “Sao thế?”

Kỷ An Ninh nhìn vào mắt anh, rất chân thành hỏi: “Triệu Thần, có phải thật sự không chút đáng sợ nào không?”

Văn Dụ cũng nhìn vào mắt cô, hỏi lại: “Em thấy sao?”

Bọn Lý Hách, Phùng Kim Hải cười nhạo anh trẻ trâu, đã là người trưởng thành rồi, còn vì tranh giành tình nhân mà ra tay đánh nhau.

Văn Dụ sẽ không nói cho bọn hắn  biết, sở dĩ anh nổi giận là vì từ trước tới nay Kỷ An Ninh đều có nỗi sợ hãi khó giải thích với Triệu Thần, cho nên dưới tình huống  anh không có ở đó. Triệu Thần tới làm phiền Kỷ An Ninh, nhất định  đã mang tới cho cô tổn thương nhất định nào đó.

Văn Dụ vì vậy mà nổi giận.

Kỷ An Ninh nói: “Em cảm thấy  hắn, không đáng sợ.”

Cô cười một cái nhẹ nhõm, nói 

cho anh biết: “Hôm nay em cho  hắn một cước, KO.”

Văn Dụ vui vẻ.

“Được. Sau này nếu có ai dám tỏ tình với em, em cứ phụ trách KO bọn hắn.” Anh trộm đổi khái niệm nói, “Đều giao hết cho em. Sau này anh không làm chuyện này nữa, quá trẻ trâu. Sau khi anh tốt nghiệp trung học đã không còn làm chuyện như thế.”

Kỷ An Ninh nhướn mày: “Vì người yêu mà đánh nhau?”

Văn Dụ nói: “Đúng vậy.”

Sau cao trung thì không làm lại à? Kỷ An Ninh nhớ tới kiếp trước, Văn Dụ đâu chỉ đánh nhau có một lần với mấy người theo đuổi cô.

Cô không nhịn được nhếch khóe miệng lên.

“Nghĩ cái gì mà vui vẻ thế?” Văn Dụ thấy kỳ quái.

“Có ai từng nói với anh chưa,” Kỷ An Ninh ôm eo anh nói, “Dáng vẻ anh đánh nhau, rất đẹp trai?”

“Đậu xanh.” Văn Dụ nói, “Anh  trưởng thành rồi.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng khóe miệng lại thành thật điên cuồng nhếch lên.

Kỷ An Ninh nhịn cười, kiễng chân lên hôn môi anh.

Hôn nhẹ, khẽ mút.

Văn Dụ trước nay y như cái thùng xăng, một kích là cháy.

Phòng ngủ quá xa, sofa là được.

Thể lực Kỷ An Ninh kém hơn Văn Dụ, luôn luôn bị anh lăn lộn đến nhắm mắt liền ngủ.

Thể lực Văn Dụ vẫn còn dồi dào, dư vị vẫn chưa tan, ngay lúc thời gian hiền giả (1), tinh thần trống rỗng, hưởng thụ sự yên tĩnh đặc biệt này.

Không biết tại sao lại nhớ tới tình cảnh hôm nay khi Triệu Thần chặn cô lại mà Kỷ An Ninh miêu tả cho anh. Lúc đấy nghe chỉ lo tức giận, bây giờ nội tâm yên tĩnh, những miêu tả kia giống như hình chiếu, trong đầu dần hình thành hình ảnh, giống như đã  từng thấy.

Văn Dụ ngơ ngẩn.

Anh chợt nhớ tới, thật sự rất giống với giấc mộng anh từng mơ.

Giấc mộng kia lấy Hoa đại làm bối cảnh, Triệu Thần không ngừng tới quấy rối làm phiền Kỷ An Ninh. Văn Dụ nhớ kỹ, ban đầu trong giấc mộng, chuyện Triệu Thần gần như giống y đúc trong giấc mơ.

Thời gian hiển giả kết thúc, ý nghĩ hoang đường chẳng qua cũng chỉ chợt lóe qua trong đầu, liền bị chính Văn Dụ phủ định. Mộng chỉ là mộng, sao có thể nhập làm một  với hiện thực.

Anh còn tiếp tục thế nữa, chắc biến thành bệnh tâm thần luôn quá.

Xoa xoa huyệt thái dương, Văn Dụ nhắm mắt lại đi ngủ.

Hình ảnh rất loạn. Thị giác rất kỳ quái. Văn Dụ cảm thấy mình giống như nhập vào ai đó.

Bắt đầu ở cầu thang, nhìn ra là người này đang chạy lên trên, giống như đang chạy thoát khỏi gì đó, rất hoảng sợ.

Sau đó là một sân thượng của tòa nhà nào đó, lộn xộn thưa thớt.

Lưng dán vào máy lạnh ẩn mình trong bóng tối, trong tay nắm thật  chặt một mũi khoan bằng thép.

Giống như có ai đang nói chuyện, nghe không rõ, lỗ tai chỉ nghe được tiếng hít thở của mình cùng tiếng tim đập càng ngày càng dồn dập.

Có người tới gần, từng bước một.

Văn Dụ thấy mũi giày trước, sau đó mặt người kia lộ ra, quay đầu nhìn về phía anh, cười một tiếng.

không phải ai khác, chính là người hôm nay bị anh đánh, tên Triệu Thần run như cầy sấy*. (*gốc là cẩu hùng, dịch ra là gấu đen, nhưng để cầy sấy cho hợp.)

Nhưng trong khung cảnh này, mặt Triệu Thần âm trầm đáng sợ, tên kia quay đầu cười một tiếng, giống như chỉ một giây sau sẽ mở cái mồm đầy máu ra cắn người.

Theo sát là cái mũi khoan thép liền đánh vào gương mặt buồn nôn kia, răng bay ra, máu mũi văng khắp nơi.

Văn Dụ bị buồn nôn mà tỉnh.

Mẹ nó, đây là giấc mộng gì vậy? Văn Dụ thấy đần luôn.

Cái bệnh ngày nghĩ gì, đêm mơ đó hình như càng ngày càng nặng rồi.

Bạch Lộ thích tám chuyện, cô  nàng mang tới cho Kỷ An Ninh  một tin tức mới: “Này, biết chưa, Tôn Nhã Nhàn chia tay với bạn trai rồi.”

Cô nàng mang hứng thú bừng bừng đến buôn chuyện, không  ngờ Mạnh Hân Vũ lẫn Kỷ An Ninh đều không hứng lắm, không quan tâm lắm.

Mạnh Hân Vũ nói: “Quản nhiều như thế làm gì, chia không chia là tự do của người ta.”

“Chán hai cậu quá đấy.” Bạch Lộ mất hứng, bĩu môi oán giận.

Nhưng dù là vậy, vẫn muốn nói, nếu không nghẹn chết mất.

“Giờ cậu ta đang tìm phòng trọ, trước đó không phải cậu ta sống chung à, giờ chia tay rồi nên dọn ra ngoài ở. Cậu có đoán ra sao tớ biết được không, cậu ta đem hết đồ chuyển về phòng ký túc xá lúc trước, giờ cậu ta đang ở khách sạn, nói là tìm được phòng sẽ dọn  đi. Mấy người cùng phòng cậu ta phàn nàn với tớ, nói đồ siêu nhiều, chiếm sạch chỗ ký túc xá mấy cậu ấy.”

Cô nàng đang nói liên hồi, đột nhiên cảm giác được ánh mắt Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh sai sai. Mạnh Hân Vũ còn nháy mắt với cô.

Bạch Lộ vội quay đầu, Tôn Nhã Nhàn đang đứng sau lưng cô  nàng, cười khẩy.

Không biết giấu mặt vào đâu. (Ghi là viết hoa bối rối, xấu hổ nhưng thấy không thuận lắm.)

Mạnh Hân Vũ không biết nói gì.

“thật sự cực khổ cậu quan tâm.” Tôn Nhã Nhàn nhất quán cường thế, cười lạnh liên tục, “Tôi đã tìm được phòng, lập tức chuyển đi, cậu phải nghỉ ngơi nhiều một  chút, đừng để bản thân mệt mỏi mà xảy ra sai sót.”

Bạch Lộ ngập ngừng không biết giải thích thế nào, ngại quá nên muốn chạy.

Tôn Nhã Nhàn chặn lối đi nhỏ, đưa tay sờ túi của Bạch Lộ, chế giễu nói: “Không tệ nha, hàng chính hãng à, bạn trai chắc lại cạp đất rồi.”

Bạch Lộ đỏ bừng mặt, cằm hất lên: “Tôi tự mua!”

Tôn Nhã Nhàn cười nhạo một  tiếng, quay người rời đi.

Bạch Lộ căm hận nói: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, nhiều đồ thế có cái gì do cô ta tự mua, còn  không phải bạn trai mua cho à, trang điểm xong cũng chẳng thay đổi mấy.”

Lời này khá khó nghe, đến Kỷ An Ninh cũng phải ngước mắt nhìn  cô nàng một cái. Cô cũng không 

chỉ trích gì Bạch Lộ, nhưng đôi mắt đen nhánh kia liếc sâu kín  một cái, Bạch Lộ liền biết mình lỡ lời.

Cô nàng ngượng ngùng thêm lần nữa.

Lực chú ý của Mạnh Hân Vũ bị cái túi mới của Bạch Lộ hấp dẫn, cô  nàng hỏi: “Túi này rất đắt à?”

Bạch Lộ đeo cũng được mấy ngày nhưng cô nàng không để ý. Vừa nãy Tôn Nhã Nhàn nhắc đến mới biết có thể nó thuộc thương hiệu riêng.

“Cũng tạm.” Bạch Lộ ngoài miệng tỏ vẻ khiêm tốn, “2300.”

“Mẹ ơi! 2300? Cái này á?” Mạnh Hân Vũ kinh ngạc. cô nàng còn tưởng chỉ có hai ba trăm.”

Bạch Lộ vỗ logo trên túi xách, bất mãn nói: “Tốt xấu gì cũng có thương hiệu đoàng hoàng!”

Mạnh Hân Vũ đau lòng.

Nghe nói túi Tôn Nhã Nhàn một  cái là mấy vạn. Nhưng túi của cô  ta đều là hàng hiệu. Mạnh Hân Vũ dù cảm thấy có khi cả đời cũng chẳng mua nổi một cái, nhưng tốt xấu gì cũng đúng với giá nhãn hiệu này.

Nhưng cái túi này của Bạch Lộ,  một đống đinh tán... Nếu nói thật  thì Mạnh Hân Vũ thấy không đẹp lắm. Đúng là xót cho 2300 này.

Suy nghĩ đầu tiên của cô nàng cũng giống với Tôn Nhã Nhàn, hỏi: “Lại để cho Trần Hạo bỏ tiền à?”

“Anh ấy nào có tiền? Tháng nào cũng ăn đất.” Bạch Lộ thở dài, “Tớ tự mua đấy.”

Mạnh Hân Vũ hỏi: “Lại xin tiền nhà à?”

Bạch Lộ bực mình: “Muốn cũng có cho đâu.”

Cuối cùng cô nàng vẫn nói cho Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh: “Tớ vay để mua, mức vay nhỏ trong khuôn viên trường, vô cùng thuận tiện.”

Mạnh Hân Vũ hỏi cô nàng mượn bao nhiêu tiền, trả bao nhiêu tiền, tính thử một chút, có chút bất an nói: “Cái này lãi suất rất cao đấy!”

“Nhưng mức vay mượn nhỏ, cho nên mỗi tháng cũng không tính là nhiều, trả được.” Bạch Lộ nói, “Cái này gọi là dùng trước, so với việc tích tiền dần dần, không bằng trả tiền từ từ, tớ dùng mấy cái này trước, sớm hưởng thụ trước.”

Nhìn Mạnh Hân Vũ còn muốn nói  tiếp, sợ cô nàng thuyết giáo, vội  nói thêm: “Cậu xem đồng hương cậu đi, cậu ấy biết rõ đấy, cậu ấy cũng mua rất nhiều thứ, đều là vay rồi mua, từ từ trả chứ sao.”

“Vu Hà á?” Mạnh Hân Vũ kinh ngạc.

Kỷ An Ninh cũng ngạc nhiên, nheo mắt lại hỏi: “Vu Hà?”

(1)"Thời gian hiền giả" (Thời gian Kenja), còn được gọi là "Chế độ hiền nhân. Đề cập đến khoảng thời gian sau OOXX của nam giới (tên học thuật là "trầm cảm sau khi quan hệ tìиᏂ ɖu͙©" hoặc "thời kỳ chịu lửa nam").

Bởi vì sau khi kết thúc, toàn bộ con người sẽ cảm thấy thư giãn về thể chất và tinh thần, không có tâm trí và tâm trí đã đạt đến trạng thái vô ngã, lúc này tâm trí trở nên yên tĩnh và bình yên, giống như một  nhà hiền triết và thánh nhân, nên nó được đặt tên như thế.

Trong thời gian này, đàn ông sẽ  thay đổi cách suy nghĩ của họ (nghĩa là thay vào đó là suy nghĩ với phần thân trên của họ), họ sẽ  không quan tâm nhiều đến các vấn đề tìиᏂ ɖu͙©, và một số thậm chí có thể cảm thấy ghê tởm. Ai đó sẽ bắt đầu nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống... "

Kết lại một câu: thời gian hiền giả là sau khi thỏa mãn ngồi suy ngẫm vấn đề nhân sinh.

_________

Đọc truyện chữ Full