DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 122 Đây là một vấn đề. 

Trong phòng ngủ, hình như khi Giang Sách đang gọi điện cho Mộc Dương Nhất bàn chuyện thì ngay lúc đó Đinh Mộng Nghiên đẩy cửa tiến vào. Thấy vậy anh vờ như tùy ý cúp máy. 

Đinh Mộng Nghiên vén vén tóc, giọng điệu lộ ra vẻ hối lỗi: “Thật xin lỗi” 

"Hả?" 

“Em thay mặt ba em nói, em biết anh cũng là vì muốn tốt cho ông ấy. Nhưng ba em lại luôn để tâm vào những chuyện vụn vặt, khó mà dứt ra được.” 

Giang Sách nở nụ cười đáp: “Không sao đâu, anh cũng không để tâm chuyện này, chủ yếu là phải giải quyết được vấn đề đã.” 

Đinh Mộng Nghiên thở dài một hơi: "Bây giờ ba em đi tìm Đường Mạt, hy vọng có thể vay được tiền." 

Sau khi hai người trò chuyện, điện thoại di động của Giang Sách liền vang lên âm bảo có tin nhắn mới. 

Giang Sách bình tĩnh mở tin nhắn ra xem, nội dung vẻn vẹn vài chữ: Đã tìm ra nguyên nhân. 

Anh cất điện thoại di động, tùy tiện mặc một cái áo khoác sau đó đi ra ngoài. 

"Trễ thế này rồi anh còn muốn đi đâu?" Đinh Mộng Nghiên hỏi. 

Giang Sách ngừng lại trước cửa suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Đi làm thám tử để tìm lại số tiền khổng lồ không cánh mà bay kia." 

Trước khi Đinh Mộng Nghiên kịp nghe hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Giang Sách đã biến mất khỏi tầm mắt. 

Bên kia, chiếc xe hơi màu đen nhỏ chạy thẳng về phía trước trong làn mưa, cuối cùng dừng lại trước của một căn biệt thự sang trọng. 

Đinh Khải Sơn dùng tay che mưa rồi chạy lại nhấn chuông cửa. 

Khoảng hơn năm phút sau mới có người từ trong sân đi ra mở cửa. 

"Chà, đây không phải là ông Khải Sơn hay sao? Trễ thế này rồi sao lại tới đây tìm chúng tôi?" 

Quản gia bất ngờ nói. 

"Chuyện này. Đường Mạt và Tử Ngọc có ở nhà không? Tôi có việc gấp muốn tìm bọn họ." 

“Hai người họ đang xem TV, mời ngài đi vào với tôi” 

Quản gia dẫn Đinh Khải Sơn vào phòng khách ngồi, đưa cho ông ta chiếc khăn lông nóng để lau mặt, rót trà mời khách, sau đó đi báo với Đinh Tử Ngọc và Đường Mạt. 

Một lát sau, hai người mặc quần áo ngủ đi tới phòng khách sau đó ngồi xuống ghế đối diện Định Khải Sơn. 

Đường Mạt và Đinh Tử Ngọc liếc nhìn nhau, trong lòng đều nghi ngờ không biết hơn nửa đêm rồi mà Định Khải Sơn đột nhiên chạy tới đây làm gì, lại còn chật vật như thế nữa. 

Đinh Tử Ngọc cười hỏi: "Chú Ba, buổi tối sao lại không ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đến tìm chúng con có việc gì vậy?" 

Hai tay Đinh Khải Sơn run rẩy, do dự, ấp úng một lúc lâu cũng không nói được từ nào. 

Chuyện này quả thực hơi khó nói. 

Đinh Tử Ngọc là người tinh ý, chỉ liếc qua sơ đã nhận ra dáng vẻ muốn nhờ vả của ông, ngoài mặt lại mỉm cười giả lả: "Chú Ba, có phải chú có chuyện muốn nhờ chúng cháu giúp đỡ không? Đều là người nhà với nhau, chú cứ nói đi, nếu chúng cháu giúp được thì sẽ cố gắng giúp." 

"Haizzz...." Đinh Khải Sơn kể sơ lại chuyện xảy ra ban ngày với nét mặt cay đắng, cuối cùng 

mở miệng khẩn cầu: "Tử Ngọc, Đường Mạt, chú biết hoàn cảnh hai cháu tương đối khá giả, trong tay chắc không thiếu tiền, có thể giúp chú Ba lần này được không?" 

Nói đùa à? Vừa mở miệng đã đòi đến ba nghìn vạn? 

Nếu là khoảng ba vạn, ba mươi vạn, coi như người thân cho mượn cũng được đi, những ba nghìn vạn, số tiền lớn thế này sao có thể cho mượn? 

Đinh Tử Ngọc lộ ra vẻ mặt không vui, bắt chéo hai chân nói: "Chú Ba, chúng cháu không phải là không muốn cho mượn mà do chú làm khó chúng cháu quả. Sao chúng cháu có thể lấy ra ba nghìn vạn ngay được chứ?" 

Đường Mạt bổ sung: "Hơn nữa một khoản tiền lớn như vậy mà cho chú mượn thì sau này chú trả thế nào được?" 

Đây là một vấn đề. 

Mượn là một chuyện, mượn mà có trả được hay không lại tính là chuyện khác. Đến lúc đòi lại không trả nổi, thì bọn họ biết tìm nơi nào nói phải trái đấy? 

Cơn giận trong lòng Đinh Khải Sơn xông đến tận óc. Đã bao giờ ông phải trải qua chuyện nhục nhã như thế này? Nhưng người đã đến bước đường cùng không thể không cúi đầu. 

Ông hèn mọn nói: "Đường Mạt à, chú lấy tính mạng ra đảm bảo, chỉ cần cháu cho chú mượn tiền thì chú chắc chắn sẽ trả lại cho cháu." 

Đọc truyện chữ Full